Chương 1 - Cuộc Gọi Đêm Khuya
Tôi đi công tác vì việc công, đã tạm ứng trước ba vạn bảy (37.000 tệ).
Đơn xin hoàn tiền nộp lên đã hai tháng, phòng tài vụ nói hóa đơn không hợp lệ, trả về bắt sửa.
Sửa ba lần, tài vụ lại bảo chưa có chữ ký của lãnh đạo.
Lãnh đạo ký rồi, cô ta lại nói phải chờ quy trình, tháng sau mới được giải ngân.
Ba giờ sáng, sếp gọi điện giục tôi đặt vé tàu cao tốc lúc sáu giờ sáng.
Tôi nói: “Tài khoản em hết tiền rồi.”
Sếp nổi giận:
“Năm nghìn tệ cũng không lấy ra được, bình thường cậu tiêu tiền vào đâu hết rồi?”
Tôi mở ghi chú các khoản tạm ứng ra, đọc từng dòng cho ông ta nghe.
Đầu dây bên kia, im lặng suốt năm phút.
Khi điện thoại rung lên, bên ngoài trời tối đen như mực.
Tôi giật mình bật dậy khỏi ghế sofa, vớ lấy điện thoại, màn hình hiện lên hai chữ “Chu Tổng” làm khóe mắt tôi giật liên hồi.
Ba giờ sáng.
Tôi vuốt màn hình nhận cuộc gọi, giọng khàn đặc:
“Alô, Chu Tổng.”
“Tiểu Giang, dậy chưa? Nhanh lên, đặt vé tàu cao tốc sớm nhất đi Nam Thành, chuyến sáu giờ, nhất định phải lên tàu cho kịp.”
Giọng Chu Tổng đầy mệnh lệnh, vừa gấp vừa nhanh, không cho tôi kịp phản ứng.
Đầu tôi ong lên, cơn buồn ngủ tan biến ngay lập tức. Lại đi công tác. Lại phải ứng trước tiền.
Tôi cầm điện thoại, im lặng một giây.
“Chu Tổng, tôi…”
“Đừng có tôi tôi cái gì nữa! Lần này gấp lắm rồi, dự án ở Nam Thành có trục trặc, chỉ có cậu xử lý được. Khách hàng chín giờ sáng có mặt ở công ty, cậu mà tới trễ thì trời sập xuống đấy!”
Giọng ông ấy qua điện thoại như hét vào tai tôi. Tôi có thể hình dung ra cảnh ông ấy đang đi đi lại lại trong cơn lo lắng.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhúc nhích cái thân thể cứng đờ. Trong căn phòng trọ không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ.
“Chu Tổng, tôi không đặt được vé.”
Bên kia điện thoại im bặt. Vài giây sau, giọng ông ấy lạnh như băng, tràn đầy nghi hoặc:
“Ý gì? Sao lại không đặt được?”
“Tôi hết tiền rồi.”
Nói ra năm chữ này, tôi như bị rút cạn sức lực.
Một nỗi nhục. Một người đàn ông 30 tuổi, giữa đêm ba giờ sáng, phải nói với sếp mình rằng mình không đủ tiền mua vé tàu cao tốc.
Chu Tổng hoàn toàn bị chọc giận, giọng ông ấy cao vút lên tám tông, như sấm nổ bên tai.
“Giang Dương! Cậu đang đùa tôi đấy à? Một vé tàu cao tốc đi Nam Thành, cùng lắm là năm ngàn! Cậu đến năm ngàn cũng không có? Tiền lương tiền thưởng hàng tháng cậu tiêu vào đâu hết rồi? Nuôi mấy cô bạn gái thế hả?”
Những lời suy đoán độc địa như kim châm xuyên thẳng vào tim.
Tôi không nói gì, trong ngực như bị nhét một cục bông — vừa nặng vừa nghẹn.
Tôi đặt điện thoại xuống, bật loa ngoài, ném lên sofa.
Sau đó với lấy chiếc điện thoại công việc khác trên bàn trà, mở khóa, bấm vào phần ghi chú. Trong đó lưu lại mọi nỗi nhục nhã của tôi suốt hai tháng qua.
“Chu Tổng, nghe kỹ đây.”
Giọng tôi bình tĩnh đến đáng sợ.
“Ngày 3 tháng 9, đi Tân Thành, khởi động dự án, ứng trước vé máy bay và khách sạn: một ngàn tám trăm sáu mươi.”
“Ngày 10 tháng 9, tiếp đãi bên A Tân Thành, ứng tiền tiếp khách: hai ngàn hai.”
“Ngày 17 tháng 9, mua mẫu vật gấp, ứng trước: ba ngàn rưỡi.”
“Ngày 25 tháng 9, từ Tân Thành về lại, vé máy bay: tám trăm chín.”
“Ngày 8 tháng 10, ngày đi làm đầu tiên sau Quốc khánh, đi Đông Cảng, vé máy bay: một ngàn hai.”
“Ngày 9 tháng 10, tiếp khách ở Đông Cảng, ứng trước: bốn ngàn.”
…
Tôi đọc từng khoản, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Mỗi một khoản đọc ra, như một nhát dao cắt vào tim mình.
Những con số, những địa danh, những lần tạm ứng — như những đoạn phim tua lại trong đầu tôi.
Tôi không đọc nhanh cũng chẳng chậm, ghi chú có tổng cộng 27 mục, mỗi mục đều ghi rõ số tiền cụ thể.
Bên kia điện thoại, tiếng thở của Chu Tổng ngày càng nặng nề. Ông ấy dường như muốn chen lời, nhưng mỗi lần chỉ vừa phát ra âm đầu tiên, lại bị tôi chặn lại bằng dòng kế tiếp.
Trong căn phòng trọ, chỉ có giọng nói lạnh băng của tôi và những con số vang lên.
“Ngày 28 tháng 10, cũng chính là tuần trước, chuyến cuối đi Nam Thành, vé khứ hồi và tiền khách sạn, ứng trước: ba ngàn chín trăm tám mươi.”
“Tổng cộng, ba mươi bảy ngàn hai trăm bốn mươi tệ.”
“Chu Tổng, số tiền này đều là vì các dự án của công ty.”
“Đơn hoàn ứng của tháng 9, tôi đã nộp ba lần, chị Vương nói sai định dạng.”
“Tháng 10, chị ấy lại nói phải chờ quy trình.”
“Lương tôi mỗi tháng 8 ngàn, trả tiền nhà, tiền xe xong, số còn lại đều nằm trong các khoản ứng này.”
“Hiện giờ ba app ngân hàng trên điện thoại tôi, cộng lại chưa tới 50 tệ.”
“Vậy nên, Chu Tổng, vé tàu cao tốc 5 ngàn, tôi thực sự không xoay nổi.”
“Không phải tôi không muốn đi, mà là tôi không có tiền để đi.”
Nói xong câu cuối cùng, tôi im lặng. Cả thế giới cũng im theo.
Bên kia điện thoại, tĩnh lặng như cái chết. Không còn gào thét, không còn chất vấn, thậm chí tiếng thở cũng không còn.
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, mắt khô đến đau rát. Thời gian trôi qua từng giây, từng phút.
Một phút. Hai phút. Ba phút.