Chương 9 - Cuộc Gọi Cuối Cùng Từ Thụy Sĩ
Hạ Vân Tiêu nghe rõ tiếng chuông ngân đúng mười ba hồi—
Là chuông tang!
Một nỗi bất an không tên trào dâng trong lồng ngực.
Ngay giây sau, loa phát thanh của nhà thờ vang lên:
“Hôm nay có một vị khách Trung Quốc từ phương xa đến, đã lựa chọn rời khỏi thế gian này một cách yên bình.
Chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho cô ấy, cầu mong linh hồn cô được Thiên Chúa đưa về thiên đàng.”
“Tên cô ấy là… An Tạ.”
Tiếng chuông vẫn vang lên không dứt trong thánh đường tĩnh lặng.
Trong tai Hạ Vân Tiêu như có tiếng nổ lớn, anh quay sang hỏi Bạch Nhiễm:
“Phát thanh vừa rồi… đang nói đến ai?”
Bạch Nhiễm kinh ngạc bịt chặt miệng.
Cô nhìn gương mặt trống rỗng của anh, khẽ lắc đầu, nước mắt bắt đầu lăn dài:
“Em không biết… thật sự không biết.”
Hạ Vân Tiêu lùi lại một bước, toàn thân cứng đờ.
Anh lập tức hất tay Bạch Nhiễm, chạy nhanh vào trong nhà thờ, nắm lấy một người đang cúi đầu cầu nguyện, giọng khàn đặc:
“Người mà loa vừa nhắc đến là ai?!”
Người kia nhìn anh một cách kỳ lạ:
“Hình như tên là An Tạ, anh quen sao?”
Hạ Vân Tiêu chết lặng, lùi lại một bước như không tin vào tai mình.
“Không thể nào… Không thể nào…”
Rõ ràng ngày hôm qua cô còn đứng trước mặt anh, nói với anh:
“Chúc anh tân hôn hạnh phúc.”
Toàn thân Hạ Vân Tiêu lạnh toát.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên.
Anh nhìn chằm chằm vào dãy số đang nhấp nháy, chỉ thấy tim mình như chìm dần xuống đáy vực.
Cảm giác rõ ràng rằng, chỉ cần nhấc máy… mọi sự thật sẽ được hé lộ.
Đầu ngón tay anh run run chạm lên màn hình.
Từ phía sau, Bạch Nhiễm ôm chầm lấy anh, vừa khóc vừa nói:
“Có chuyện gì… đợi sau lễ cưới nói được không?
Hôm nay là ngày cưới của chúng ta.
Anh đã hứa với em, sẽ cho em một đám cưới hoàn hảo nhất mà…”
Cô có linh cảm, nếu anh nghe cuộc điện thoại này… giấc mơ đẹp mà anh đã vẽ nên cho cô, sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Nước mắt nóng hổi thấm qua lớp váy cưới, rơi lên lưng anh.
Hạ Vân Tiêu siết chặt điện thoại, ấn nút nghe.
Ngay sau đó, một giọng nói xa lạ vang lên bên tai anh:
“Xin hỏi anh là Hạ Vân Tiêu đúng không?
Tôi gọi từ trung tâm trợ tử.
Trước khi ra đi, cô An Tạ đã để lại một lời nhắn, hy vọng sau khi mất, anh có thể đưa tro cốt cô ấy về nước.”
Hạ Vân Tiêu đứng sững tại chỗ, cảm giác như có luồng khí lạnh xuyên thẳng qua cơ thể, từng chút, từng chút lan khắp mạch máu.
“…Anh nói gì?
Gì mà… trợ tử?”
Anh lạc giọng hỏi, rồi như bùng nổ, hét lên:
“Cô ấy sao lại đi trợ tử?!
Cô ấy…”
Đột nhiên, anh ngừng lại.
Anh nhớ ra rồi—
Ba ngày trước, anh từng nhận được một cuộc gọi.
Trong điện thoại, người ta nói rằng An Tạ đã đăng ký trợ tử.
Mà khi đó anh đã nói gì?
“Muốn chết thì chết ở chỗ khác.”
Anh đột nhiên nhớ ra chính câu nói đó.
Trái tim như bị hàng nghìn lưỡi dao đâm xuyên, đau đến không thể thở nổi.
Anh hất tay Bạch Nhiễm ra, quay người định rời đi.
Nhưng Bạch Nhiễm chắn trước mặt, nước mắt làm nhòe cả lớp trang điểm:
“Vân Tiêu, anh quên rồi sao?
Trước khi mẹ em qua đời… anh đã hứa với bà điều gì rồi, anh quên thật rồi sao?!”
Hạ Vân Tiêu ngơ ngác cúi đầu nhìn cô, như thể hoàn toàn không nhận ra con người trước mặt.
Ánh mắt anh xuyên qua Bạch Nhiễm, rơi vào một khoảng xa xăm.
Sắc mặt anh trắng bệch đến đáng sợ.
“Xin lỗi, Bạch Nhiễm… xin lỗi…”
Anh đẩy Bạch Nhiễm ra, bước nhanh về phía xe, khởi động máy.
Phía sau vang lên tiếng khóc nức nở của Bạch Nhiễm, nhưng anh chẳng còn nghe thấy gì nữa.
Chiếc xe lao đi điên cuồng, xóc nảy, thế giới trước mắt mơ hồ và hỗn loạn, Hạ Vân Tiêu như rơi vào một biển sương trắng xóa, chẳng nhìn thấy gì, chẳng nghe thấy gì, chỉ còn trong đầu ong ong lặp đi lặp lại từng mảnh ký ức.
—
Tại bệnh viện, cô nói:
“Tôi chỉ đến kiểm tra sức khỏe.”
Máu rơi từng giọt lên tập ảnh, cô nói:
“Cảm nhẹ thôi, nóng trong người ấy mà.”
Tại bệnh viện, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nhạt nhòa:
“Bố mẹ tôi… đều không còn nữa.”
“Hạ Vân Tiêu, có thể chụp cho tôi một tấm hình không?”
Thật ra, anh chưa từng nói với cô—
Sắc mặt cô lúc ấy tệ đến nhường nào.
Đến mức ánh đèn vàng cam của khách sạn hắt lên mặt cô, cũng chẳng thể khiến cô trông có sức sống hơn.
Nụ cười của cô cũng nhợt nhạt, nhưng trong đôi mắt ấy, lại ẩn chứa những giọt lệ trong suốt.
“Hạ Vân Tiêu, em chúc anh… tân hôn hạnh phúc.”
—
“Két—”
Chiếc xe thắng gấp trước trung tâm trợ tử.
Hạ Vân Tiêu gượng bước vào.
Xung quanh là một màu trắng lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng nồng nặc như siết nghẹt lấy lồng ngực anh.
Có người bước đến hỏi:
“Anh là ai? Tìm ai vậy?”
“Tôi đến tìm người.”
Anh nghe chính giọng mình cất lên, khản đục như từ nơi xa vọng lại:
“Tôi tìm An Tạ.”
“An Tạ?” Người đó khựng lại một chút.
“Cô ấy đã chết rồi, có lẽ giờ đang được hỏa táng.”
“Anh là người mà cô ấy nhờ đưa tro cốt về nước phải không?”