Chương 10 - Cuộc Gọi Cuối Cùng Từ Thụy Sĩ

Hạ Vân Tiêu trống rỗng nhìn người đó.

“Cô ấy nhờ tôi lo thủ tục an tử cho mình.

Trước khi mất, cô ấy để lại một cuốn nhật ký.

Nếu anh là người quen, thì cuốn này… nhờ anh mang về hộ cô ấy.”

Người kia đưa cho anh một cuốn sổ tay nhỏ.

Hạ Vân Tiêu máy móc nhận lấy, vừa mở ra đã cảm thấy nỗi đau bị kìm nén suốt bao lâu ồ ạt trào lên từ lồng ngực, nước mắt không thể kìm được, rơi lã chã xuống những dòng chữ còn chưa kịp đọc hết.

Trang đầu tiên—

“Ngày 1 tháng 7 năm 2024, trời nắng.”

“Hôm nay là tròn hai tháng kể từ ngày bọn mình chia tay. Hạ Vân Tiêu, em sắp chết rồi.”

Ngày 21 tháng 5 năm 2024.

Thượng Hải mưa suốt bảy ngày, và cuối cùng hôm đó trời nắng to.

An Tạ tự tay an táng cho bố mẹ, sau đó nhận được kết quả kiểm tra từ bệnh viện.

“Ung thư.”

Bác sĩ nói.

“Khi phát hiện thì đã di căn đến xương.”

Nói cách khác—

Không còn khả năng chữa trị.

“Hóa trị chỉ có thể kéo dài sự sống thôi.”

Ngoài cửa sổ, lá cây xào xạc lay động trong gió, ánh nắng rực rỡ chiếu lên người cô, nhưng lại lạnh đến buốt giá.

Cô nhìn bản chẩn đoán, giọng khẽ run:

“Nhiều nhất… em còn bao lâu?”

Bác sĩ im lặng một lúc, chỉ đáp:

“Nếu bắt đầu hóa trị sớm thì có thể duy trì được lâu hơn một chút.”

An Tạ gật đầu, cổ họng nghẹn ứ, chẳng thốt nổi một lời.

Vừa hôm trước, cô còn đứng trước mộ ba mẹ, hứa sẽ sống cho thật tốt—

Không ngờ, chỉ trong một thời gian ngắn đã không thể giữ lời.

Hai tháng sau đó, cô làm bốn lần hóa trị.

Trước lần hóa trị đầu tiên, cô lên mạng tìm kiếm mọi thông tin về ung thư, về hóa trị, trong lòng đầy sợ hãi nhưng vẫn cố gắng chuẩn bị tâm lý.

Thế nhưng sau khi trải qua cô mới phát hiện—

Nỗi đau thực tế vượt xa tất cả tưởng tượng.

Tác dụng phụ ức chế tủy xương tăng dần, tế bào máu giảm mạnh, một nỗi đau không thể diễn tả, như muốn nuốt chửng cô từng ngày.

Trong mơ, cô vẫn thường thấy bố mẹ và Hạ Vân Tiêu.

Cô như đang níu kéo giữa vách đá sâu thẳm, nhưng khi mở mắt, lại thấy cả thế giới quanh mình trống rỗng.

Nỗi dày vò về tinh thần… còn khủng khiếp hơn gấp nhiều lần nỗi đau thể xác.

Sau lần hóa trị thứ tư, An Tạ trở về nhà.

Cô nhìn thấy một chiếc bánh kem đặt trước cửa, lúc ấy mới sực nhớ hôm đó là ngày 1 tháng 7 – sinh nhật của cô.

Đó là chiếc bánh do bố mẹ cô đã đặt thiết kế riêng trước khi họ qua đời.

Cô mang bánh vào phòng, nếm một miếng, vị ngọt tưởng tượng chẳng thấy đâu, chỉ thấy đắng ngắt, lẫn theo cảm giác buồn nôn.

Nước mắt lặng lẽ rơi từng giọt.

Qua làn nước mắt mờ ảo, cô như thấy bố mẹ đang mỉm cười với mình, dịu dàng nói:

“Phải hạnh phúc nhé, phải sống vui vẻ nhé.”

Cô khóc suốt một hồi lâu, tiếng nức nở nghẹn ngào vang vọng trong căn phòng lạnh lẽo,

mà lại chẳng có nơi nào để trút hết những đau khổ ấy ra ngoài.

“Ngày 1 tháng 7 năm 2024 – Trời nắng.”

“Hôm nay là tròn hai tháng kể từ ngày bọn mình chia tay.

Hạ Vân Tiêu, em sắp chết rồi.

Em gọi cho anh, nhưng anh vẫn không bắt máy.

Em biết anh không muốn gặp em.

Nhưng… em chỉ là, thật sự rất muốn được nói chuyện với anh một lần thôi.

Hạ Vân Tiêu… em chẳng còn ai để nói chuyện nữa cả.”

Đầu ngón tay Hạ Vân Tiêu run rẩy.

Chỉ cần đọc đến đây, trước mắt anh đã hoàn toàn nhòe đi.

Anh nhớ cuộc gọi đó.

Anh đã không nghe máy.

Rồi sau đó… chặn số.

Anh từng nghĩ rằng An Tạ còn có bố mẹ bên cạnh, sẽ không đau đớn đến mức đó.

Anh từng thực sự nghĩ rằng, cuộc sống của cô không có anh, vẫn sẽ như cũ.

“Ngày 23 tháng 8 năm 2024 – Trời mưa nhỏ.

Hạ Vân Tiêu, sinh nhật vui vẻ.

Giờ này anh đang làm gì?

Lần trước gọi điện cho anh, anh đã chặn số em rồi, nên em không dám liên lạc nữa.

Nhưng em vẫn rất muốn hỏi anh…

Vì sao anh chia tay em?

Nếu có thể gặp lại, anh có thể cho em biết câu trả lời được không?

Nhưng em biết mình chẳng còn cơ hội đó nữa… vì em đã ngừng hóa trị, và nộp đơn xin trợ tử ở Thụy Sĩ.”

“Ngày 3 tháng 1 năm 2025 – Đơn xin trợ tử đã được thông qua.

Em nghe nói anh cũng đang ở Thụy Sĩ.

Em chỉ muốn biết, trước khi chết, liệu có trùng hợp gặp lại anh một lần không?

Không biết… anh có còn nhớ đến em không?

Có lẽ… anh đã sớm quên rồi.”

“Ngày 1 tháng 7 năm 2025 – Hạ Vân Tiêu, anh đúng là đồ khốn.

Em rất muốn chửi anh.

Nhưng cái bánh sinh nhật đó ngọt quá… ngọt đến mức em chỉ cần ăn một miếng, em đã biết là do anh làm.

Em không nỡ mắng anh nữa.

Hạ Vân Tiêu… cảm ơn anh… cảm ơn vì đã cùng em trải qua ngày sinh nhật cuối cùng.”

Bên ngoài trung tâm y tế, lá cây lay động dữ dội.

Ánh nắng vàng rực bị gió và bóng lá cắt thành vô số vệt loang lổ, nhấp nháy đến chói mắt.

Gương mặt Hạ Vân Tiêu lạnh ngắt, nước mắt loang đầy.

Anh nhẹ nhàng khép cuốn nhật ký lại.