Chương 3 - Cuộc Gọi Cuối Cùng
3
Khi Phó Tư Yến về đến nhà, tôi đang thu dọn hành lý.
Anh ta đẩy cửa bước vào, nhìn thấy vali đặt ngay ở cửa ra vào thì khựng lại, giọng vẫn nhẹ nhàng:
“Sao lại dọn đồ đạc đột ngột thế này?”
“Bẩn rồi.”
Có lẽ do giọng tôi quá bình thản, hoặc cũng có thể vì anh ta đang chột dạ.
Phó Tư Yến cầm lấy khung ảnh trong tay tôi, rồi cúi người ôm tôi.
Tôi theo phản xạ tránh đi.
Tay anh ta dừng lại giữa không trung, gương mặt tuấn tú thoáng cứng lại.
Trước đây tôi luôn thích những cử chỉ thân mật này, chưa từng né tránh vòng tay anh ta.
Nhưng lần này, tôi không giải thích gì.
Màn hình điện thoại trong túi vẫn còn dừng ở khung chat với Chu Vi.
Là một loạt ảnh cô ta gửi đến.
Trong ảnh, cô ta mặc váy cưới, Phó Tư Yến quỳ một gối xuống, áp tai lên bụng cô ta.
Cả hai cười rạng rỡ, hạnh phúc đến ngọt ngào.
“Anh ấy nói không thể cho em danh phận, nhưng nhất định phải bù cho em một bộ ảnh cưới.”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ lưu lại toàn bộ những bằng chứng đó.
Có lẽ cảm nhận được sự khác lạ từ tôi, Phó Tư Yến chủ động xin nghỉ ở trường, ở nhà bầu bạn cùng tôi.
Nếu là trước kia, có lẽ tôi đã lên danh sách những điểm du lịch hot nhất để đi chơi.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy chán ghét.
Phó Tư Yến càng đối xử tốt với tôi, tôi lại càng không ngừng nhớ đến cảnh tượng trong bãi đậu xe ngầm hôm đó.
Kinh tởm đến mức buồn nôn.
Trước ngày kỷ niệm một hôm, anh ta đích thân vào bếp nấu mì cho tôi.
“Em thích nhất là ăn món anh nấu mà.”
Phó Tư Yến đưa tay vuốt má tôi, ánh mắt đầy chân thành.
“Xin lỗi vì dạo này quá bận, đã lơ là người vợ mà anh yêu nhất.”
Tôi đứng dậy múc canh, lặng lẽ né khỏi cái chạm của anh ta.
Anh ta mím môi, như thể muốn đổi đề tài.
“Em còn nhớ những ngày đầu chúng ta bên nhau không?”
Tôi dùng đũa khuấy bát mì, không trả lời.
Sao mà quên được chứ.
Năm đó Phó Tư Yến cùng bạn bè khởi nghiệp thất bại, nợ nần chồng chất.
Chu Vi bỏ anh ta mà đi, một mình sang nước ngoài.
Là tôi bán cả nhà cả của hồi môn để gom đủ tiền cho anh ta xoay chuyển tình thế.
Giờ đây anh ta đã trở thành doanh nhân trẻ thành đạt nhất thành phố, còn được mời làm giáo sư danh dự tại đại học hàng đầu.
Người quên lời hứa năm xưa là anh ta.
Tôi vừa định tìm cách lảng đi thì vệ sĩ vội vàng bước vào, ghé tai anh ta thì thầm điều gì đó.
Tôi loáng thoáng nghe thấy hai chữ: “thai máy”.
Phó Tư Yến nhìn tôi, định nói gì đó nhưng ngập ngừng.
Còn tôi thì đã quá mệt mỏi để bận tâm.
“Trường có việc thì anh cứ đi.”
Phó Tư Yến mím môi: “Vợ à, đợi anh về, nhất định sẽ bù cho em một ngày kỷ niệm thật đẹp.”
“Em vẫn luôn muốn đi Na Uy đúng không, lần này anh xin nghỉ dài ngày đưa em đi.”
Tôi khẽ cười, không đáp.
Điện thoại của anh ta reo liên tục, như đang giục anh ta nhanh lên.
Phó Tư Yến nhìn màn hình, lại nhìn tôi, cuối cùng vẫn vội vàng rời đi.
Tôi bưng bát mì chưa đụng đến, sợi đã nở bết lại, không biểu cảm ném thẳng vào thùng rác.
Rồi kéo vali, dứt khoát rời khỏi căn nhà đó.
Mưa lạnh gõ rào rào lên cửa kính xe, tôi tựa vào ghế sau taxi.
Màn hình điện thoại sáng lên — tin nhắn từ Phó Tư Yến:
“Vợ à, có một hội nghị học thuật khẩn cấp, anh phải bay gấp sang Berlin.”
“Chắc không kịp về kỷ niệm ngày cưới, đợi anh về anh bù cho em gấp đôi nhé. Ngoan, ở nhà chờ anh, đừng suy nghĩ linh tinh. Yêu em.”
Tôi nhìn chằm chằm dòng chữ, đầu ngón tay lạnh toát.
Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh anh ta đang ôm Chu Vi, dùng giọng dịu dàng thế nào để dỗ dành cô ta.
Chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn nôn.
Tôi không trả lời.
Phó Tư Yến vẫn luôn ở bên cạnh Chu Vi.
Từng tấm ảnh được gửi tới điện thoại tôi không ngừng nghỉ.
Anh ta đưa cô ta đi khám thai, tôi tiện tay ném con gấu bông anh ta từng tặng.
Anh ta xoa bóp đôi chân sưng phù cho cô ta, tôi sai người đốt sạch tất cả ảnh cưới.
Anh ta lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho đứa trẻ trong bụng Chu Vi.
Tôi tháo chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, mở cửa sổ xe, ném nó ra ngoài.
Chiếc xe bon bon lướt về phía sân bay.
Mười ba tiếng sau, tôi hạ cánh ở bờ Tây nước Mỹ.
Nắng chói chang, không khí phảng phất mùi mặn đặc trưng của biển.
Tôi nghĩ, đó chính là mùi vị của tự do.
Một người đàn ông đeo kính gọng vàng bước về phía tôi.
Là David — luật sư kiêm người ủy thác mà tôi đã liên hệ thông qua một kênh đáng tin cậy.
“Chào mừng cô Trần.”
Anh ta đưa tay ra bắt, nụ cười chuyên nghiệp.
“Mọi thứ đều đã sẵn sàng theo đúng kế hoạch. Giấy tờ tùy thân mới, chỗ ở, tài khoản ngân hàng, tất cả đã chuẩn bị xong.”
“Cảm ơn.” Tôi gật đầu, giọng hơi khàn nhưng vô cùng bình tĩnh.
Vài ngày sau, Phó Tư Yến kết thúc cái gọi là “hội nghị học thuật ở Berlin” và trở về nhà.
Chờ đón anh ta là khoảng không trống rỗng và im lặng đến rợn người.
Những chiếc vali lớn ở cửa ra vào biến mất không còn dấu vết.
Ban đầu, anh ta nghĩ tôi giận dỗi về nhà mẹ đẻ, hoặc ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa.
Anh ta gọi điện, máy tắt. Nhắn tin, không hồi âm.
Lông mày Phó Tư Yến khẽ nhíu lại, trong lòng lướt qua một tia bất an, nhưng nhanh chóng bị cuộc gọi nũng nịu của Chu Vi làm gián đoạn.
Chu Vi trong điện thoại than thở về cơn buồn nôn do thai nghén, nói rằng đứa bé trong bụng “đang nhớ ba”.
Phó Tư Yến lập tức lái xe đến căn hộ của Chu Vi, đem chuyện “vợ biến mất” tạm thời gác lại một bên.
Anh ta đắm chìm trong niềm vui sắp làm cha, trong cảm giác tội lỗi với Chu Vi — và dùng sự quan tâm tỉ mỉ đến từng chi tiết để ru ngủ lương tâm.
“Đợi đến khi con của Chu Vi ra đời, mình sẽ quay về với Mạn Mạn, bù đắp cho cô ấy thật tốt.”
Qua điện thoại, anh ta nhờ bạn bè để ý tin tức của tôi.
Nhưng mấy ngày trôi qua tôi vẫn hoàn toàn bặt vô âm tín.
Bạn anh ta nói, không thấy tôi xuất hiện gần nhà bố mẹ.
Lúc này, Phó Tư Yến bắt đầu thật sự hoảng loạn.
“Mạn Mạn, em đang ở đâu vậy? Đừng dọa anh.”
“Vợ ơi, anh sai rồi. Có gì mình về nhà nói chuyện được không?”
“Anh biết sai vì không ở bên em ngày kỷ niệm. Em chỉ cần nói em đang ở đâu, anh sẽ đến đón em ngay lập tức!”
Nhưng mọi tin nhắn đều chỉ hiện “chưa đọc”.
Anh ta bực bội xoa trán, linh cảm xấu trong lòng ngày một rõ rệt.
“Anh yêu, sao vậy?”
“Trông anh cứ như có tâm sự gì đó.”
Chu Vi không vui rúc vào người anh ta làm nũng, nhưng lần này, Phó Tư Yến chỉ thấy phiền và dính nhớp.
Anh ta chẳng buồn dỗ Chu Vi nữa, trong lòng luôn cảm thấy như đã bỏ sót điều gì rất quan trọng.
Rồi anh ta sực nhớ đến tờ giấy tôi đưa ký hôm đó… khi đó trong đầu chỉ nghĩ đến Chu Vi đang đứng chờ ngoài cửa, anh ta chẳng thèm nhìn lấy một dòng.
Vội vã chạy vào phòng làm việc, lục tung ngăn kéo.
Cuối cùng, anh ta cũng tìm thấy tập tài liệu mà tôi từng cẩn thận cất kỹ.