Chương 12 - Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh Tại Đồn Cảnh Sát
12
Môi Đoạn Hoài Văn run lên, nước mắt rơi xuống tay tôi. Anh kề sát tai tôi, giọng nghẹn ngào:
“Tịch Mộ Ngôn, còn điều gì em muốn làm không? Hoặc… còn điều gì em muốn nói với Phó Húc Xuyên không?”
Tôi gần như dốc hết sức lực, khó khăn lắm mới thốt được một câu:
“Tôi muốn ăn… gà om cay sau trường… cay nhất…”
Ngoài cửa, A Nhiễm vừa khóc vừa nói:
“Tớ đi mua, chỉ có tớ biết cậu thích ăn quán nào nhất.”
Giọng cô nghẹn ngào:
“Cậu nhất định phải đợi tớ về.”
Sau khi A Nhiễm rời đi, tôi lại nói với Đoạn Hoài Văn:
“Có một việc… anh nhất định phải giúp em làm cho bằng được.”
A Nhiễm vừa đi, ý thức tôi đã dần mơ hồ, linh hồn như bị hút đi, tôi chỉ còn nghe được, chẳng thể nói được nữa.
Nhưng tôi đã không còn vướng bận gì, chỉ thấy Đoạn Hoài Văn nhíu mày mãi, chẳng thoát ra được khỏi suy nghĩ của mình.
Không biết bao lâu sau, mùi gà om cay phảng phất trong không khí, vị cay nồng xộc thẳng vào mũi.
Bên cạnh, tay A Nhiễm run lẩy bẩy:
“Mộ Ngôn, gà om cay đây… cay nhất đấy…”
Tay cô run đến mức cả hộp gà đổ ập xuống giường, cô hoảng hốt nhặt từng miếng gà nóng hổi bỏ lại vào hộp, vừa làm vừa khóc:
“Xin lỗi Mộ Ngôn, sao tớ lại vụng về thế này… xin lỗi cậu…”
Câu này lặp đi lặp lại, tôi rất muốn đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng tay tôi đã không còn nhấc nổi nữa…
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như có ai đó lảo đảo chạy về phía tôi.
Trong cơn mơ hồ, tôi như được kéo trở lại mùa hè năm ấy — cậu thiếu niên mặc đồng phục trắng xanh dáng người thẳng tắp, gương mặt kiên nghị trong lễ chào cờ. Tim tôi khi ấy đập loạn nhịp.
Trong cơn mơ hồ, lại giống như quay về mùa xuân năm đó — trong biển hoa hướng dương, cậu mặc áo sơ mi trắng, gương mặt đỏ bừng chạy về phía tôi, tay cầm một bông hoa dại màu hồng hái ven đường, khẽ cài lên tóc tôi.
Cậu nói:
“Ngôn Ngôn đến rồi, vậy là mùa xuân cũng đến rồi.”
Tôi nhắm mắt lại thật chặt, khóe mắt khẽ rơi xuống một giọt lệ.
Mùa xuân năm ấy, chẳng còn nữa.
“Tịch Mộ Ngôn!”
Phó Húc Xuyên gào khản giọng lao tới, chỉ kịp nhìn màn hình máy đo sinh mệnh dần biến thành một đường đỏ thẳng tắp.
Đoạn Hoài Văn nghẹn ngào nhìn đồng hồ:
“Ngày 10 tháng 1, ba giờ ba mươi hai phút chiều, bệnh nhân Tịch Mộ Ngôn qua đời.”
“Hưởng dương… 26 tuổi.”
Phó Húc Xuyên quỳ bên giường, mắt đỏ như máu.
Anh nắm chặt bàn tay rũ xuống của cô, giọng khàn đục:
“Hết đau rồi, Tịch Mộ Ngôn… từ nay sẽ không còn đau nữa.”
Cô đã gầy đến mức không còn nhận ra, chẳng còn chút bóng dáng của cô gái từng chạy tung tăng trong đồng hướng dương, nụ cười dịu dàng thường trực trên gương mặt cũng đã biến mất từ lâu.
Mà anh, bỗng chốc chẳng còn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy nụ cười ấy là khi nào nữa.
________________
Sau đó, hậu sự đều do A Nhiễm và Phó Húc Xuyên lo liệu.
________________
Tịch Mộ Ngôn được chuẩn bị thật giản dị.
Cô không mặc áo tang, chỉ mặc chiếc váy trắng mà cô thích nhất.
Gương mặt hiếm hoi thả lỏng, bình yên như đang ngủ.
Trên đường đến lò hỏa táng, A Nhiễm đột nhiên nói:
“Phó Húc Xuyên, anh có biết ước nguyện của Mộ Ngôn là gì không?”
Anh không trả lời.
Nước mắt A Nhiễm tuôn rơi không ngừng:
“Cô ấy nói muốn ăn một bát gà om cay thật cay, nói muốn đến rằm tháng Giêng thả một chiếc đèn Khổng Minh. Cô ấy còn nói…”
Giọng cô nghẹn lại, phải mất một lúc mới nói tiếp:
“… Cô ấy nói còn muốn tận mắt nhìn thấy anh kết hôn.”
Anh vẫn im lặng, bàn tay siết chặt đến bật cả gân xanh không muốn để Tịch Mộ Ngôn thấy anh yếu đuối.
Anh biết hết. Anh biết cô ra đi là để anh có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Anh cũng biết, ngày đó cô cố ý nói Đoạn Hoài Văn là bạn trai mình, chỉ để anh hết hy vọng.
Nhưng Tịch Mộ Ngôn à, không có em, cuộc sống sao gọi là mới?
Em nói một câu “không còn thích nữa” là đẩy anh ra xa ngàn dặm, rồi lặng lẽ biến mất suốt năm năm.
Đến khi trở lại, em nói em sắp chết…
Em bảo anh làm sao chấp nhận? Làm sao anh chấp nhận được?
Lúc hỏa táng, A Nhiễm ôm chặt bức ảnh còn mãi mãi trẻ trung ấy.
Trong khu chờ lạnh lẽo, tiếng khóc bị nén chặt xen lẫn âm thanh lò hỏa táng kêu rít rít.
Ngực Phó Húc Xuyên đau nhói, rồi loa vang lên giọng máy móc:
“Thi hài Tịch Mộ Ngôn đã hỏa táng xong, xin gia đình đến nhận tro cốt.”
Tịch Mộ Ngôn đã nằm trong một chiếc hộp nhỏ.
Hộp màu hồng nhạt, khu mộ chọn ở phía nam thành phố, gần nhất với cánh đồng hoa hướng dương.
Một người sợ lạnh như cô, cuối cùng lại ra đi vào mùa đông.
Tro cốt do A Nhiễm ôm, không cho Phó Húc Xuyên ôm.
Về đến phòng trọ, anh lại lôi trong ví ra tấm ảnh cũ, chụp vào đêm giao thừa năm 20 tuổi.
Trên quả bóng bay heli, cô đã viết:
“Phó Húc Xuyên – Tịch Mộ Ngôn mãi mãi bên nhau.”