Chương 5 - Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ Tại Giảng Đường
Anh liếc nhìn tôi, bổ sung thêm
“Anh không thích cô ấy.”
“Ừm.”
Tôi trả lời cho có lệ, rồi mới sực tỉnh ra
“Khụ, khụ khụ, anh nói với em chuyện này làm gì?”
Anh chống cằm, ánh mắt không hề che giấu, nhìn tôi chằm chằm không rời.
“Tôi… tôi còn phải thi đấu, về ôn bài trước.”
“Được, thi xong mà giành được hạng nhất thì để anh mời ăn một bữa.”
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Tự, chỉ cúi đầu gật bừa rồi vội vã bỏ trốn.
Khó khăn lắm mới bình tâm để chiều thi đấu, tôi vừa vào sân đã thấy đám bạn cùng phòng giăng băng rôn, hét toáng lên
“Tô Duyệt cố lên! Mẹ yêu con!”
Mất mặt quá rồi, tôi muốn rút khỏi cuộc chơi.
Không ngờ Giang Đình cũng thi, vừa thấy tôi thì ngỡ ngàng một giây, rồi lập tức lộ ra ánh mắt khiêu khích, mấp máy môi như ra hiệu
“Đợi đấy.”
Tôi làm như không thấy, lướt qua luôn.
Đúng là châu chấu gắn nhãn hiệu, nhảy dai ghê.
Cuộc thi kéo dài hai tiếng, Giang Đình bám sát tôi không rời, cố gắng đuổi theo từng điểm số.
Đến gần cuối, hệ thống của tôi gặp trục trặc khiến tôi bị chậm nhịp, ban tổ chức phải tạm dừng thời gian.
Giang Đình lập tức kêu ca
“Biết đâu cô ta cố tình kéo thời gian? Vì một mình cô ta mà cả đám phải dừng lại, thế có công bằng không?”
Tôi còn chưa kịp nói gì, một nam sinh bên cạnh đã không nhịn được, mỉa mai
“Tôi thấy cô là cố ý gây chuyện thì có. Hay để chúng tôi làm trước, để lại mình cô ấy thi sau mới gọi là công bằng?”
Giang Đình tím mặt
“Người ta còn chưa lên tiếng mà cậu đã vội nhảy ra bênh, chó cùng rứt giậu à?”
“Này, cô nói ai là chó hả…”
Nam sinh nọ tức đến mức định lao tới, bị nhân viên ngăn lại.
Tôi điềm tĩnh liếc bảng trả lời, rồi xin ban tổ chức giấy và bút.
Nhân viên hơi ngập ngừng
“Viết tay thì tốc độ sẽ chậm hơn nhiều đấy.”
Tôi nhận lấy giấy bút
“Không sao, chủ yếu là không muốn nghe chó sủa nữa.”
Giang Đình gào lên
“Cô nói cái quái gì đấy?!”
“Ai thấy mình giống thì tự hiểu.”
“Tiếp tục thi!”
Đúng là chậm hơn thật, nhưng toàn bộ đều là dạng đề tôi từng luyện qua chỉ là thay vỏ mà thôi.
Cuối cùng, tôi vẫn giành được chiến thắng.
Tôi cầm chiếc cúp trên tay lắc lắc, liếc nhìn sắc mặt vặn vẹo của Giang Đình.
Chà chà, có người tối nay chắc chắn mất ngủ rồi.
Bước xuống sân khấu, tôi đi tới cảm ơn cậu nam sinh vừa nãy đã đứng ra giúp.
Cậu ta khoát tay
“Chuyện nhỏ ấy mà. Chủ yếu là nhìn thấy cái mặt cô kia là ngứa mắt. Tỏ ra ta đây như thể thiên hạ này phải xoay quanh cổ vậy.”
Tôi mở điện thoại, còn chưa kịp nhắn gì cho Ôn Tự thì đã thấy anh gửi một tấm ảnh.
Là ảnh chụp buổi họp trực tuyến của anh.
“A Cát sáng nay được tôi đưa đến bệnh viện thú cưng rồi, bác sĩ vừa gọi bảo tôi đến đón. Em tiện đường qua đón hộ rồi đưa về nhé, tôi gửi địa chỉ cho em rồi.”
Bạn cùng phòng vốn đang kéo tôi chuẩn bị đi ăn mừng chiến thắng, vừa nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại tôi liền đổi sắc.
Đứa nào đứa nấy đều lộ vẻ “tao hiểu mà” trên mặt.
“Hai người cậu bắt đầu từ khi nào vậy? Đám cưới nhớ cho tớ làm phù dâu nhé.”
Tôi đỡ trán
“Đừng có bốc đồng ghép đôi bừa, biết đâu người ta không có thích tớ thì sao.”
“Chời ơi, ánh mắt ảnh nhìn cậu khác hẳn mọi người luôn đó.
“Giáo sư Ôn ai mà chả biết là kiểu người lạnh lùng, ai đụng vào cũng né ra ba mét.
“Thế mà riêng với cậu thì sao? Không phải là toàn anh ấy chủ động lại gần à?
“Nào là rủ ăn sáng, nào là mua đồ ăn vặt.”
“Mua đồ ăn vặt?”
“Ừa, lần trước giáo sư Ôn gặp tớ trong siêu thị, hỏi cậu thích ăn gì.
“Tớ nói xong là thấy ảnh xách cả túi to đồ ăn ra khỏi siêu thị luôn.”
Tôi bừng tỉnh
“Bảo sao…”
Bạn cùng phòng khó hiểu
“Bảo sao cái gì?”
Tôi không trả lời, chỉ đưa túi cho nó rồi bắt taxi tới bệnh viện thú cưng.
6
Nửa tiếng sau, bác sĩ mới từ tốn xuất hiện.
Anh ta nhìn tờ phiếu kiểm tra, vẻ mặt nghiêm trọng. Tôi nuốt nước bọt, rón rén hỏi
“Có nghiêm trọng lắm không ạ?”
“Ừm… đừng cho nó ăn nhiều quá nữa. Mấy chỉ số gần bằng người bị cao huyết áp rồi.”
Hả?
Tôi liếc nhìn A Cát trong túi mèo, nó đang cố liếm lông bụng, nhưng vì lớp mỡ cổ quá dày nên cơ bản là không với tới.
Đúng kiểu được nuôi bởi ông bố đại gia.
Tôi đứng trước cửa nhà Ôn Tự mới nhớ ra mình quên hỏi mật khẩu.
Ban đầu định nhắn tin, nhưng nghĩ anh vẫn đang họp nên thôi, đành ngồi xổm ngoài cửa chờ.
Lúc Ôn Tự về tới nơi thì chân tôi đã tê rần.
Anh bật cười kéo tôi đứng dậy, tôi vịn tường lết từng bước.
Tôi liếc mắt thấy anh nhập mật khẩu. Không biết có phải hoa mắt không, trông rất giống ngày sinh nhật của tôi…
Vừa vào nhà, A Cát đã kêu gào chạy vòng quanh Ôn Tự như mất trí.
Anh hiểu ý, từ tủ lấy ra liền hai hộp pate.
Tôi lập tức đè tay anh lại khi anh chuẩn bị mở hộp thứ ba. Nhà nào tử tế mà cho mèo ăn pate thay cơm vậy trời.
“Đừng cho nữa. Bác sĩ nói nó mập quá rồi.”
Ôn Tự cầm hộp đồ ăn đứng lên
“Vậy à? Tôi cứ tưởng nó bị bệnh gì, thấy suốt ngày nằm lăn bất động.”