Chương 4 - Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ Tại Giảng Đường
Mẹ tôi ra chiều nắm chắc phần thắng, còn ba tôi thì đã ngà ngà, thấy ly rượu của Ôn Tự cạn liền vung tay rót đầy lại cho anh.
Tôi kéo nhẹ vạt áo Ôn Tự, tốt bụng nhắc
“Anh uống ít thôi.”
Ôn Tự cúi đầu nhìn tay tôi đang giữ lấy áo anh, khẽ bật cười, ánh mắt dịu dàng lan ra như nước.
Một lúc sau tôi mới nghe thấy giọng anh trầm thấp vang lên bên tai
“Ừ.”
Nửa tiếng sau, tôi nhìn hai người đàn ông đang say bí tỉ gục trên bàn.
Thật là… thật là… chả ra gì cả!
Nếu không bị mẹ tôi ngăn lại, chắc ba tôi đã nhận Ôn Tự làm con trai nuôi rồi.
Ba tôi vừa nắm tay Ôn Tự vừa nước mắt nước mũi tèm lem
“Tôi nuôi đứa con gái này khổ lắm… sau này con phải đối xử tốt với nó đó…”
Ôn Tự nâng ly, mắt sáng rực, gật đầu chắc nịch rồi lại uống cạn một hơi.
Tôi vội vàng giật lấy ly rượu của anh, còn mẹ tôi thì kéo ba tôi vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa lầm bầm
“Ông nuôi cái gì mà nuôi? Đến tã cũng chẳng thay được mấy miếng!”
Tôi vỗ vỗ má Ôn Tự
“Ôn Tự, anh ở đâu để tôi đưa về.”
Không có phản ứng.
Tôi lại nhéo má anh một cái, hai gò má đỏ hây hây y như hồi nhỏ anh đi diễn văn nghệ bị bắt đánh má hồng, vì chuyện đó mà anh ủ rũ mất mấy ngày.
Nghĩ đến đây tôi không nhịn được bật cười.
“Tô Duyệt.”
“Ừ?”
“Xinh lắm.”
Đôi mắt Ôn Tự mơ màng, con ngươi đen láy in rõ hình bóng duy nhất là tôi.
Anh từ từ ngẩng đầu lên, từng chút từng chút tiến lại gần tôi, từng hơi thở đều mang theo hương rượu nồng đậm.
Ôn Tự luôn đẹp trai, lạnh nhạt, cả người toát ra vẻ xa cách, nhưng lúc này, anh như được bao phủ bởi khói lửa trần gian, vẻ lạnh lùng ấy tan biến trong chớp mắt.
Tôi nhìn bờ môi đỏ ửng của anh, bất giác nuốt nước bọt.
Muốn hôn…
Ham muốn trỗi dậy càng lúc càng rõ rệt.
Tôi giật mình bởi ý nghĩ của chính mình, vội lùi lại hai bước.
Đặt tay lên ngực vỗ vỗ, trong lòng còn chưa hoàn hồn, suýt nữa thì tôi đã giở trò. Không thể thế được, sao tôi có thể nhân lúc người ta say chứ!
Tôi còn đang mải mắng bản thân, nên hoàn toàn không để ý tới ánh mắt hụt hẫng lướt qua trong đáy mắt Ôn Tự.
Càng không nhìn thấy ở góc cầu thang tầng hai, bố mẹ tôi đang đứng nhìn với vẻ mặt “uổng công nuôi nấng”.
Tối hôm đó, Ôn Tự nằm trên giường, đầu ngón tay chạm vào bờ môi của mình, ánh mắt phức tạp, mơ hồ khó đoán.
Chỉ một chút nữa thôi là trao luôn nụ hôn đầu rồi.
Duyệt Duyệt… ý chí mạnh thật.
5
Sáng hôm sau, tôi xuống nhà với hai quầng thâm to tướng dưới mắt.
Ba tôi giật mình
“Con định ra vườn thú giành việc với gấu trúc à?”
Tôi uể oải nằm vật ra ghế sofa, cho đến khi Ôn Tự bước ra.
Tôi không dám ngẩng đầu lên, vừa thấy anh liền không hiểu sao lại nhớ đến giấc mơ đêm qua trong phòng tắm…
Tôi vội lắc đầu, cố gắng xua tan mấy ý nghĩ nhảm nhí.
Tôi mặc áo khoác chuẩn bị quay lại trường, Ôn Tự đi theo phía sau
“Cùng đi.”
Dưới ánh nhìn nóng rực như lò nướng của mẹ tôi, tôi gật đầu, leo lên xe của Ôn Tự.
“Hôm qua chẳng phải anh bảo em đợi à? Sao lại về trước?”
Tôi nhớ tới cô gái tối qua Gọi thân mật như vậy, chắc chắn có quan hệ gì đó với anh rồi.
Tôi bịa đại một lý do cho qua chuyện. Ôn Tự nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt như đang dò xét.
“Tiểu lừa đảo, đang nói dối.”
Tôi nhìn đi chỗ khác
“Không có.”
“Mỗi lần nói dối em đều vô thức bóp ngón út.”
“Hả?” Tôi vội ngừng động tác, chợt hiểu vì sao lúc chơi Ma Sói trước đây, tôi luôn bị anh bắt bài.
Tôi còn đang định cãi lại, thì Ôn Tự đột ngột đạp phanh.
Sắc mặt anh trầm xuống, nhìn thẳng về phía trước.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh, là cô gái tối qua từng xuất hiện ở văn phòng anh.
Cô ta vừa thấy Ôn Tự thì lập tức nở nụ cười dịu dàng, nhưng khi nhìn sang tôi, sắc mặt liền lạnh xuống.
“Anh Tự, sao cô ta lại ở đây!”
Ôn Tự có chút nhức đầu
“Giang Đình, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi anh như thế.”
Giang Đình cắn môi, ánh mắt liên tục lướt qua người tôi
“Anh chẳng phải từng nói sẽ giúp em…”
“Ừ.”
Ôn Tự gật đầu. Giang Đình nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy đắc ý
“Vậy thì giờ chúng ta…”
“Nhưng bây giờ anh có việc quan trọng hơn. Anh sẽ liên hệ với em sau.”
Nói dứt câu, Ôn Tự đạp ga phóng xe đi mất, bỏ lại Giang Đình đứng ngẩn ngơ với nụ cười đông cứng trên môi.
Tôi còn tưởng anh sắp đến họp học thuật gì đó to tát lắm, ai ngờ anh lái xe thẳng tới cửa hàng ăn sáng.
“Đây là việc quan trọng hơn?”
Ôn Tự gật đầu
“Bữa sáng không quan trọng à?”
“Cô gái ban nãy, tối qua cũng đến tìm anh.”
Sắc mặt Ôn Tự từ ngạc nhiên chuyển sang bừng tỉnh
“Bảo sao tối qua em tự về.”
Tôi tức tối đấm anh một cái. Này có phải trọng điểm đâu chứ?
Ôn Tự ung dung bóc vỏ ống hút, đưa ly sữa đậu nành cho tôi
“Cô ấy là con gái của giáo sư hướng dẫn anh, cũng coi như đàn em nửa mùa. Không biết nghe từ đâu mà biết anh chuyển về A thị, bèn đòi theo tới. Giáo sư nhờ anh để ý cô ấy chút.”