Chương 2 - Cuộc Đời Thê Tử Chết Chóc

4

Khi mở mắt ra lần nữa, ta phát hiện mình đã quay lại thư phòng của Trần Hằng.

Ta vội vàng bước đến chỗ chàng, nhưng lại trơ mắt nhìn bàn tay mình xuyên qua thân thể chàng.

Thì ra, ta đã chết thật rồi.

“A Hằng!”

Giọng nói của Thẩm Tú vang lên nơi cửa thư phòng,khuôn mặt trắng bệch của nàng ta đầy nước mắt, tóc tai rối tung vì chạy vội.

Vẻ hoảng hốt, bất lực nơi nàng khiến người ta sinh lòng thương xót.

Nàng nhào vào lòng Trần Hằng, ánh mắt run rẩy như nai con bị hoảng sợ.

“Cứu thiếp với, A Hằng…!”

“A Hằng, thiếp giết người rồi, thiếp phải làm sao bây giờ?”

Trần Hằng không thể chịu nổi khi thấy Thẩm Tú rơi lệ, càng không chịu được cảnh nàng bị ủy khuất.

Trước khi nàng vào phủ, ta – với thân phận là chủ mẫu – đã bị nhắc đi nhắc lại rằng không được bạc đãi nàng ta, cứ như thể ta từng phạm phải tội ác tày trời vậy.

Thẩm Tú vừa khóc vừa kể lể, nước mắt như mưa, một mực nói mình sợ hãi.

Ta lặng lẽ lơ lửng giữa không trung, trơ mắt nhìn vị Đại Lý Tự khanh vốn luôn điềm đạm trấn định lại lúng túng lau nước mắt cho người trong lòng.

Chàng nhận lấy con dao găm dính đầy máu của ta từ tay Thẩm Tú, hàng mày nhíu chặt.

Chàng đỡ lấy đôi vai đang run rẩy của nàng.

“Đừng sợ, dẫn ta đến chỗ đó.”

5

Ta không thể điều khiển hành tung của mình, đành lặng lẽ theo sát hai người quay lại vùng ngoại thành.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, thân thể ta đã sớm nằm bất động trong rừng đá.

Lớp đất bên dưới đã nhuộm thành màu đen, cả hiện trường nồng nặc mùi máu tanh.

Trần Hằng đứng cạnh thi thể vô hồn của ta, khẽ vuốt ve chiếc nhẫn nơi ngón tay trái.

Ta biết, chàng đang suy nghĩ.

Nghĩ cách làm thế nào để gỡ tội cho người trong lòng, làm sao xử lý cái xác của ta – một phiền phức khó nhằn.

Tiếng nức nở của Thẩm Tú vẫn từng hồi vang lên không dứt, một lúc sau, nàng bước đến phía sau chàng, kéo nhẹ tay áo:

“A Hằng, thiếp xin lỗi… Thiếp lại gây rắc rối cho chàng… Thiếp không muốn vì mình mà ảnh hưởng tiền đồ của chàng… Sáng mai, thiếp sẽ đến Đại Lý Tự nhận tội.”

Vài lời cuối cùng, giọng Thẩm Tú run rẩy, lệ đã dâng đầy mi, nhưng nàng vẫn cố kìm không để nó rơi xuống.

Trần Hằng thở dài một tiếng.

Chàng dịu dàng nắm lấy tay nàng: “Đừng khóc nữa, được không?”

“Chỉ là một tỳ nữ không biết phép tắc, nàng đừng bận lòng.”

Chàng dắt tay nàng rời khỏi rừng đá, đưa nàng đến đình nghỉ chân bên ngoài:

“Chờ ta ở đây một lát, đừng quay đầu lại.”

Sau đó, chàng quay về bên cạnh thi thể ta, rút ra thanh kiếm dài bên hông.

Lưỡi kiếm như ánh trăng lạnh, toát ra khí lạnh rợn người.

6

Trong khoảnh khắc lóe sáng như tia chớp, ta chợt hiểu ra chàng định làm gì.

Nơi này gần sát hoàng thành, là dưới chân thiên tử, muốn che giấu một vụ án mạng tuyệt không dễ.

Nhưng chàng là Đại Lý Tự khanh, hiểu rõ việc phá án cần dựa vào chứng cứ.

Nếu đêm nay hủy thi diệt tích, dẫu sau này có người tố cáo, không có xác chết làm bằng chứng, cùng lắm chỉ bị quy là mất tích.

Gió đêm thổi tan tầng mây, ánh trăng chiếu rọi gương mặt ta, cũng tái nhợt lạnh lẽo như lúc sinh thời.

Ta nhìn lưỡi kiếm được chàng giơ cao, rốt cuộc không nén được mà gào lên với chàng:

“Ta đã chết rồi, chàng còn không chịu để ta yên sao?”

“Dù gì ta cũng từng là thê tử của chàng, cầu xin chàng, hãy để lại cho ta một chút thể diện!”

“Dù chàng có thiêu ta đi cũng được! Xin hãy để ta rời khỏi thế gian trong yên lặng!”

Ta nhào tới chắn trước mặt chàng, nhưng nỗi bi thương chất chứa trong lòng lại chẳng thể phát ra dù chỉ là một âm thanh.

Lưỡi kiếm lướt qua linh hồn ta.

“Xin lỗi.”

Đó là câu nói cuối cùng Trần Hằng dành cho ta.

Tay vung kiếm chém xuống.

Trái tim ta, cũng theo nhát kiếm ấy, trở nên trống rỗng.

7

Ta nhìn cái đầu bị lăn sang một bên, mới phát hiện lớp dịch dung mà ta bỏ ra số bạc lớn mua về, thật ra cũng chẳng cao minh gì.

Thậm chí, vẫn còn máu rỉ ra từ những mép dán chưa khít.

Trần Hằng nhìn chằm chằm vào đầu ta vài giây, rồi đột nhiên nhấc chân, như muốn bước tới.

“A Hằng, xong chưa vậy?”

Thẩm Tú bỗng nhiên xuất hiện phía sau rừng đá, sắc mặt tái nhợt, bên tóc mai còn đọng mồ hôi lạnh.

Trần Hằng lập tức quay người lại, đỡ lấy thân thể nàng đang lảo đảo muốn ngã:

“Không phải ta đã bảo nàng đợi ở trong đình sao, sao lại đến đây?”

Vừa nói, chàng vừa nghiêng người, cố tình che đi thi thể đáng sợ của ta, sợ dọa đến nàng ta.

“Thiếp không sao, chỉ thấy hơi đau đầu, đợi mãi không thấy chàng trở lại, thiếp lo lắng.”

“A Hằng, trời sắp sáng rồi.”

Trần Hằng quay đầu lại:

“Ừ, sắp xong rồi.”

Ta nhìn thi thể méo mó của mình, chỉ thấy rợn ngợp khó tả.

Chợt, ta nhớ lại năm đầu sau khi thành thân với Trần Hằng, vào dịp lễ đăng đăng, ta từng đeo mặt nạ trừ tà đùa giỡn cùng chàng giữa đám đông.

Vậy mà chàng luôn có thể nhận ra ta trong biển người.

Khi ấy, chàng khẽ nâng cằm ta, trong mắt ánh lên nụ cười ấm áp:

“Nàng là thê tử của ta, dù biến thành thế nào, ta cũng nhận ra được.”

Thế nhưng nay, cảnh còn người đổi, lòng người dễ đổi thay.

Gần trong gang tấc, Trần Hằng lại chẳng còn rảnh để nghĩ, ta là ai.

8

Trần Hằng trở về phủ, y phục dính máu của Thẩm Tú đã bị chàng đem thiêu hủy, dao găm cũng bị ném vào giếng cạn sau vườn.

Lúc này, chàng đã rửa sạch tay, khoác lên người bộ bạch y, hoàn toàn chẳng giống kẻ vừa mới đây còn đang hủy xác phi tang.

Vất vả suốt một đêm, Trần Hằng ngồi trên giường, day nhẹ huyệt thái dương.

“Phu nhân đâu? Đã tìm thấy chưa?”

Quản gia quỳ bên cạnh, đầu không dám ngẩng lên, lắp bắp đáp lời:

“Phu nhân đêm qua vẫn còn ở trong phủ, hẳn chưa đi xa.”

“Ngày mai… sáng mai nhất định sẽ có tin.”

“Nếu chuyện nhỏ như vậy cũng không làm xong, bọn thị vệ kia khỏi cần ở lại phủ nữa!”

Trần Hằng khẽ cười lạnh, tiện tay nhấc chén trà ném mạnh xuống đất.

Ta chỉ thấy nực cười.

Trần Hằng lúc nào cũng vậy, luôn đóng vai một người chồng yêu thương ta hết mực trước mặt người ngoài.