Chương 2 - Cuộc Đời Thay Đổi Nhờ Một Loại Nấm
Nhưng nó đâu biết, mỗi đêm tôi nghe tiếng nó đọc tiếng Anh, tập đàn piano vọng sang từ phòng bên, lòng ghen tị đến phát điên.
Nhưng giờ thì không cần ghen tị nữa.
Tôi hít sâu một hơi.
Lần này, cơ hội học hành cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi!
3
Cuộc sống dưới chế độ giáo dục tinh anh hoàn toàn không hề nhàn nhã dễ chịu, mẹ đặt ra cho tôi những yêu cầu nghiêm khắc đến mức gần như hà khắc.
Mỗi ngày tôi phải dậy sớm hơn người khác một tiếng để tập thể dục.
Khi tôi vừa cố gắng chạy xong ba cây số trong mồ hôi và mệt nhoài, thì em trai tôi vẫn còn ngủ khò khò trong giấc mộng.
Tuy mới học tiểu học, nhưng thời gian của tôi đã bị các lớp học thêm lấp kín.
Tan học hay ngày nghỉ đều phải học thêm tiếng Anh, toán nâng cao, hội họa…
Những điều này, kiếp trước tôi từng tha thiết ao ước.
Khi ấy, vì cố chấp với quan điểm của mình, bà nội nhất quyết không cho tôi học hành, tôi năn nỉ bao nhiêu lần cũng vô ích.
Còn lần này, tôi đã được như ý.
Em trai tôi cũng thuận lợi sống cuộc sống mà nó mong muốn, theo bà nội về quê.
Chỉ sau một tuần, dưới sự xúi giục của nó, họ đã mua nhà và chuyển tới ngay căn nhà bên cạnh.
Tôi nhớ đời trước, phải sau gần một năm tôi mới theo bà dọn tới đây.
Nhưng em tôi sao có thể cam lòng ở mãi dưới quê, nó nhất định phải tới gần tôi để được nhìn thấy tôi khổ sở.
Vì thế, nhờ sự giúp đỡ của Chú hai và tiền lương hưu của bà, họ cũng dọn vào căn biệt thự lớn kế bên.
Mỗi lần tôi được tài xế đưa đi học, đều thấy em trai đứng ở cổng cười cợt:
“Anh à, học tiếng Anh khó lắm nhỉ? Nói cái thứ tiếng chim gì ấy?”
“Toán nâng cao thì không bao giờ làm hết, chắc lại bị lão già đó bắt đứng rồi hả? Ha ha ha!”
Mỗi lần bị chế giễu, tôi chỉ cười mà không đáp.
Không có gì cần phải phản bác.
Mỗi người có chí hướng riêng.
Một sáng sớm nọ, vừa chạy xong ba cây số mệt đến thở không ra hơi, em trai lại lảo đảo xuất hiện trước mặt tôi.
Mới chỉ học lớp Hai, mà nó đã toát lên khí chất lưu manh.
“Lâm Mặc, mệt chết đi được, tao chẳng hiểu con đàn bà mặt đơ kia bắt mày chạy hằng ngày để làm gì nữa.”
“Mấy thứ này tao kiếp trước chịu hết rồi, giờ tới lượt mày đấy!”
Tôi lạnh lùng nhìn nó.
Dù sao thì, đó cũng là mẹ của chúng tôi.
Đang nghĩ có nên tặng cho nó một cú đấm hay không, thì giọng bà nội vang lên:
“Cháu ngoan mau vào ăn cơm đi! Đừng nói chuyện với nó, mấy đứa học cái gọi là giáo dục tinh anh đều trái với lẽ tự nhiên! Lớn lên cũng chỉ là mối họa cho xã hội thôi!”
Em tôi quay lại, nhe răng cười với tôi:
“Dạ tới đây bà ơi!”
Rồi chạy tới nắm tay bà nội, miệng ngọt xớt:
“Bà ơi, bà đừng giận anh nhé, anh cũng là cháu bà mà, chỉ là anh muốn học hành tử tế để kiếm được nhiều tiền, sống sung sướng thôi.”
“Cháu thì khác, chỉ muốn ở bên bà để hiếu thảo với bà.”
Bà nội hừ lạnh một tiếng:
“Từ khi nó chọn mẹ nó, chọn cái thứ gọi là giáo dục tinh anh gì đấy, tao đã không còn đứa cháu này nữa rồi!”
Bà chưa bao giờ thích tôi hay mẹ, cho rằng những người theo đuổi kiểu giáo dục tinh anh đều là bọn ích kỷ, chỉ biết mưu cầu lợi ích.
Nên mỗi khi thấy tôi, bà đều mắng là xui xẻo.
Chỉ đến khi Chú hai về, cả nhà mới miễn cưỡng ngồi chung được một bàn ăn.
Chú hai mặt đỏ phừng phừng vì rượu, nói năng líu lưỡi:
“Nào, cháu ngoan, đây là quà của Chú hai cho cháu!”
Ông ấy rút ra một máy chơi game đời mới nhất nhét vào tay em trai tôi, vỗ vai nó:
“Ở bên bà nội hiếu thảo, cháu đúng là đứa trẻ ngoan.”
Sau đó ông ta quay sang tôi, giọng điệu châm chọc:
“Không giống thằng cả, còn nhỏ tuổi mà đầu óc toàn toan tính, một lòng muốn học hành chi cho khổ.”
“Chú hai nói thật, học hành là thứ vô dụng nhất, nhìn tôi đây, mới học hết cấp hai mà giờ cũng có tiền tỷ rồi đấy.”
Chú hai tôi bỏ học từ cấp hai, nhờ gặp thời mà khởi nghiệp thành công, kiếm được hơn chục triệu, nên bà nội luôn tin rằng muốn thành công thì cứ như ông ấy – đừng học hành gì cả.
Trong mắt bà, cái gọi là giáo dục toàn diện mà mẹ tôi theo đuổi chỉ là trò tốn tiền vô ích.
Mẹ hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì.
Tôi cũng nghĩ vậy.
Còn chưa đến lúc nói đạo lý, lên tiếng lúc này chỉ gây thêm tranh cãi.
Đợi đến tương lai đi…
Ha.
Sau bữa ăn, em trai lôi máy chơi game ra cắm đầu vào chơi.
Chú hai thì thao thao bất tuyệt kể lại câu chuyện khởi nghiệp thành công, còn bà nội ngồi bên liên tục tán dương gật gù.