Chương 5 - Cuộc Đời Thật Của Một Thiên Kim Nhặt Rác

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Dù sao, tôi chưa từng có quyền lựa chọn số phận của mình.

Anh trai bỏ đi, còn Giang Khải quỳ sụp xuống sàn, ôm đầu khóc như một đứa trẻ ngốc.

Tôi đau lòng ôm lấy đầu anh, khẽ vuốt tóc anh từng chút một, giống hệt cách mẹ tôi từng dỗ tôi khi còn nhỏ.

“Không sao đâu… thật sự không sao đâu.”

“Anh sẽ tiếp tục tìm, tìm khắp thế giới, chắc chắn sẽ có nguồn thận khác.” – Giang Khải đỏ hoe mắt, giọng đầy kiên quyết.

Tôi mỉm cười gật đầu, còn cố gắng giơ cánh tay gầy guộc lên khoe cơ bắp “Ừ, em cũng có thể đợi. Anh xem này, em còn khỏe lắm.”

Vừa dứt lời, tôi cố tỏ ra vui vẻ quay lưng lại — nhưng máu mũi lại đột nhiên trào ra, không kịp trở tay.

Tôi lúng túng lấy tay áo lau đi.

Tôi biết, anh đang nói dối. Sẽ không còn thận nào dành cho tôi nữa. Trừ khi… anh trai tôi chịu hiến.

Nhưng tôi cũng đang nói dối. Tôi, đã không còn thời gian để đợi rồi.

6

Tôi quá vội, máu mũi còn chưa kịp lau sạch, dính đầy lên môi trên như một con mèo nhỏ lem luốc.

Giang Khải nghẹn ngào, khẽ đưa tay lau cho tôi, động tác nhẹ đến run rẩy.

Chúng tôi đều biết, cả hai đang giấu nhau — chỉ để người kia đỡ lo.

“Phúc Phúc à, anh…” – Giọng Giang Khải khàn đặc.

“Em biết.” – Tôi cười, ngắt lời anh, giọng nhẹ như gió:

“Anh ơi, Tết sắp đến rồi… mấy ngày cuối này, em không muốn ở trong bệnh viện nữa.”

“Cho em được cùng anh, ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất của đời em… có được không?”

Anh lại khóc.

Vẫn là cái kiểu khóc sụt sùi, nước mắt rơi như mưa, vừa khóc vừa gật đầu liên tục.

Anh dùng số tiền còn lại, dẫn tôi đi khắp nơi.

Cơ thể tôi yếu đi từng ngày.

Ban đầu, tôi vẫn còn mạnh mẽ lắm — có thể chơi tàu lượn, nhảy dù, hét vang trong gió.

Trong ống kính, tôi cười rạng rỡ, như thể đời này chưa từng có đau khổ.

Nhưng rồi… tôi chẳng còn đi nổi nữa.

Anh đẩy xe lăn đưa tôi đến Tây Hồ ngắm cầu Đoạn, ngắm tuyết phủ mờ mặt hồ.

Rồi đưa tôi đến chân núi tuyết, nhìn những bông tuyết rơi như mưa giữa bầu trời lạnh giá.

Đến sinh nhật tôi, một cô bé mà tôi từng tài trợ đã thi đỗ đại học, muốn đến gặp “người ân nhân”.

Cô ấy luôn nghĩ tôi là một nhà từ thiện giàu có.

Nhưng khi thấy tôi — gầy gò, yếu ớt, ngồi trên xe lăn — cô chỉ biết ôm mặt bật khóc.

“Làm em thất vọng rồi,” – Tôi cười, giọng khẽ run – “Chị không phải người giàu có gì đâu, chỉ là… một kẻ nhặt rác thôi.”

Tôi cố tỏ ra đường hoàng, dù cơ thể chẳng còn chút sức lực nào.

Cô bé không nói nên lời, chỉ rút ra một hộp sữa, cắm ống hút, rồi đưa tới bên môi tôi.

Nhưng tôi… đã không còn đủ sức để uống nữa.

“Phúc Phúc à… xin lỗi… xin lỗi em…” – Giang Khải quỳ gối trước mặt tôi, khóc nức nở.

“Ngày nào anh cũng cầu xin Chúa, mong Ngài cho một phép màu… nhưng nó chưa từng xảy ra.”

Tôi cười ngốc nghếch: “Chúa sao sánh được với anh trai của em, đúng không?”

Anh mạnh mẽ lau nước mắt, cố nở nụ cười: “Không nói chuyện buồn nữa. Hôm nay là sinh nhật em — em muốn ước gì nào?”

Tôi nghiêng đầu, cười yếu ớt: “Ước có một cuộn giấy hồi sinh…”

Rồi lại cúi đầu, thì thầm: “Không có thì thôi.”

Kiếp sau, tôi muốn làm một bông hoa, một con cá, hay một cánh chim.

Chỉ là… không muốn làm người nữa.

“Làm người khổ quá rồi, kiếp sau em không quay lại đâu.”

Tôi không ngờ, Giang Khải không chỉ là một kẻ hay khóc, mà còn bướng đến lạ.

Anh thực sự bay ra nước ngoài, để tìm cho tôi một tia hy vọng cuối cùng.

Anh nói, trước giao thừa nhất định sẽ quay lại, cùng tôi đón năm mới.

Nhưng tôi đã nôn ra máu suốt cả đêm, sinh mệnh chỉ còn đếm từng hơi thở.

Khi cánh cửa sắt bị đạp “rầm” một tiếng, tôi ngỡ là Giang Khải trở về.

Thế nhưng ngoài cửa… là anh trai tôi.

Ánh mắt anh lạnh hơn cả gió tuyết bên ngoài.

“Không phải cô sắp chết rồi à? Sao còn chưa chết?”

Đằng sau anh, Hạnh Vân mím môi, giả vờ uất ức, đôi mắt ươn ướt như sắp khóc.

“Em đã nói rồi mà, con nhỏ đó chỉ giả vờ thôi! Giờ đạt được mục đích rồi đấy — anh lại xót xa, còn định đưa nó về ăn Tết cơ mà, hứ!”

Anh trai tôi không đáp lời cô ta, chỉ liếc nhìn tôi đầy mỉa mai, như thể ánh mắt đó có thể xuyên qua lớp áo bông dày, nhìn thấy thân thể gầy gò của tôi bên trong.

Anh cau mày, giọng khó chịu: “Biết ăn cắp dây chuyền của Vân, sao không biết ăn cho nhiều vào? Gầy như cọng rơm thế kia, xấu chết đi được!”

Nói rồi anh bước đến, định kéo tay tôi: “Đi, theo anh về nhà ăn bữa cơm tất niên, rồi muốn đi đâu thì đi.”

Tôi hơi khó khăn nghiêng người tránh đi, giọng nhạt như nước: “Tôi không cần.”

“Tôi đang đợi anh Giang Khải quay lại, tôi sợ anh ấy không tìm thấy tôi.”

Nghe đến cái tên ấy, anh trai tôi nghiến răng, giận dữ thấy rõ: “Không biết điều! Vậy thì cả đời này cũng đừng quay về nữa!”

Anh quay đi, bước rất dứt khoát.

Nhưng thấy tôi không có ý định níu kéo, anh lại dừng chân ở cửa, do dự vài giây rồi quay đầu: “Em không có gì muốn nói với anh à?”

Tôi không biết.

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh — rồi bất chợt, trong lòng dâng lên một cảm giác mệt mỏi đến tột cùng.

Ngày xưa tôi có vô vàn điều muốn nói, tích tụ suốt hơn mười năm.

Nhưng đến khoảnh khắc này, tôi mới nhận ra: ngôn từ, đã không thể nào diễn tả hết những tổn thương tôi đang mang.

Cảm nhận được sức lực đang rút cạn, tôi bất giác đưa tay ra.

“Anh… cho em ôm một cái, được không?”

7

Có lẽ anh bị lạnh đến đơ người.

Vậy mà anh thật sự bước tới, dang tay ra.

Sau lưng anh, Hạnh Vân bật khóc, chạy đi trong tức tối.

Anh khựng lại giữa chừng… rồi cuối cùng quay người, đuổi theo cô ta.

Cái ôm mà tôi đã chờ đợi suốt mười tám năm… vẫn không đến.

Gió và tuyết luồn qua khe cửa thổi vào, mờ nhòe cả đôi mắt tôi.

Tôi nhìn hai hàng dấu chân in trên nền tuyết trắng.

Chỉ ước, người được anh đuổi theo đó… là tôi.

Tôi lần theo vết chân, tập tễnh đi theo.

Không biết mình đang đuổi theo ai, cũng chẳng rõ mình đang làm gì.

Đi đến một công viên, tôi không còn bước nổi nữa.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)