Chương 4 - Cuộc Đời Thật Của Một Thiên Kim Nhặt Rác
Giang Khải tức đến mức muốn lao lên, tôi phải giữ chặt tay anh lại:
“Bên ngoài có vệ sĩ đấy, anh mà động thủ là thiệt thân.”
Anh nghiến răng, chỉ vào mặt anh tôi mà rống lên:
“Tôi từng làm màu vì tiền, nhưng không phải đồng tiền nào tôi cũng nhận!”
“Còn anh thì sao? Giàu như vậy mà để em gái ruột mình ăn rác ngoài đường, không thèm ngó ngàng đến — còn thua cả súc vật!”
Anh trai bật cười khinh miệt, ánh mắt sắc lạnh như dao lia thẳng vào tôi:
“Cô muốn tiền à?”
Tôi vừa định nói không phải… thì Hạnh Vân đột nhiên lao tới, giật phăng sợi dây chuyền trên cổ tôi.
“Đây là của tôi! Trên này có khắc tên tôi! Cô trộm đồ của tôi?!”
Tôi hoảng hốt giữ chặt dây chuyền:
“Tôi không có! Tôi nhặt được nó!”
Cô ta sợ anh biết mình đã vứt món quà anh tặng, nên cố chấp vu oan cho tôi là ăn trộm, còn giằng co quyết liệt.
Trong lúc xô đẩy, móng tay tôi vô tình cào trúng mu bàn tay cô ta.
“Chát!”
Anh trai lao đến, tát tôi một cái nảy lửa:
“Không được nuôi dạy bên cạnh đúng là không ra gì! Ăn trộm mà còn cãi!”
Tôi sững sờ.
Cơn đau rát từ má lan thẳng vào tim.
Giang Khải gào lên giận dữ, vừa giơ nắm đấm thì bị vệ sĩ ập vào khống chế, đè chặt xuống sàn.
Anh trai rút ra một xấp tiền, ném thẳng vào người tôi như vả vào mặt:
“Rốt cuộc chẳng phải cũng vì tiền sao? Cầm lấy!”
“Tôi đã nói chờ Hạnh Vân mất rồi sẽ đón cô về, cô nhất định phải dùng cách dơ bẩn này để làm phiền chúng tôi à?”
Tiền giấy tung bay đầy phòng như tuyết rơi.
Tôi thấy nghẹn ở cổ họng, rồi máu trào lên, phun ra tung tóe trên đống tiền — đỏ đến rợn người.
Chẳng lẽ… đến mười ngày tôi cũng không trụ nổi nữa sao?
Nực cười thật.
Khoảnh khắc đó, điều duy nhất tôi nghĩ đến lại là:
Có nên chuyển lại tiền cho Giang Khải không nhỉ…
Nhìn thấy máu, anh trai thoáng hoảng hốt, vừa định bước tới thì đã bị Hạnh Vân níu lại.
“Hạnh Phúc, cô đúng là giỏi diễn đấy. Còn chuẩn bị cả túi máu nữa à? Giỏi quá ha, nữ chính phim bi kịch?”
Nghe vậy, chút dao động cuối cùng trong mắt anh trai tôi cũng tan biến.
Anh chỉ tay ra cửa, lạnh như băng:
“Cút.”
Giang Khải còn định cãi, nhưng tôi kéo anh lại, lắc đầu khẽ khàng: “Không sao đâu… mình đi thôi.”
Thế nhưng tôi còn chưa kịp bước ra khỏi phòng…
Trước mắt tối sầm, đầu óc choáng váng, cả người tôi đổ gục xuống sàn nhà.
Trong giây cuối cùng trước khi mất ý thức, tôi nghe thấy tiếng cười lạnh của anh trai:
“Diễn chết cũng giống lắm đấy. Đến lúc cô chết thật rồi, tôi sẽ đưa cô về.”
5
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, Giang Khải ngồi cạnh giường tôi, mắt sưng húp như hai hạt óc chó.
“Sao em không nói với anh là em bị ung thư thận hả?”
Tại sao ư?
Có lẽ là vì, dù mang danh “tiểu thư nhà tài phiệt”, tôi vẫn chẳng có nổi tiền để chữa bệnh.
Ghép thận cần một khoản tiền khổng lồ, mà tôi… chỉ là một kẻ nhặt rác bẩn thỉu.
Bác sĩ ở bên cạnh khẽ thở dài: “Bệnh nhân đã ở giai đoạn cuối. Hy vọng duy nhất là ghép thận, chi phí khoảng tám trăm nghìn tệ. Nhưng… việc tìm được thận tương thích thì vẫn chưa chắc chắn.”
“Dù sao, cũng nên chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất…”
Phẫu thuật cần rất nhiều tiền.
Giang Khải nói, anh sẽ giúp tôi gây quỹ.
Tôi định từ chối, nhưng anh nắm chặt tay tôi, giọng run run: “Em biết không? Năm sáu tuổi, em gái anh bị rơi xuống sông… mà anh không biết bơi. Anh chỉ có thể đứng đó, nhìn nó chìm dần xuống.”
“Ngày hôm đó, không chỉ có nó chết… mà anh cũng chết theo một nửa rồi.”
“Xin em, cho anh một cơ hội được cứu người, được làm lại, có được không?”
Tôi nhìn anh, ngây ngốc… rồi như có ai đó sai khiến, khẽ gọi một tiếng:
“Anh…”
Cả người anh khựng lại, nước mắt tuôn ra tức thì: “Em… nói lại lần nữa đi?”
“Anh!”
“Ha… em gái ngoan của anh!” – Anh ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở, nước mắt nước mũi đều thấm ướt vai áo tôi.
Giây phút đó, tôi bỗng thấy mình… lại có người thân rồi.
Làm blogger bao năm, Giang Khải cũng kiếm được không ít tiền. Nhưng phần anh bỏ ra còn nhiều hơn cả phần anh kiếm.
Dù sao thì, người sẵn sàng vung tay tặng 5.000 tệ cho người lạ như anh… đúng là hiếm có.
Từ một người kiêu ngạo, anh bắt đầu cắm đầu vào livestream, không ngày đêm nghỉ.
Anh giả làm hề, có người tặng kính râm thì sủa hai tiếng, có người tặng máy bay thì quỳ dập đầu cảm ơn.
Anh giấu tôi, nhưng vẫn cười khoe: “Nhìn này, anh kiếm được tiền rồi! Em có hy vọng rồi đó!”
Tôi nhìn những đoạn cắt từ livestream, nơi anh bị dân mạng chế giễu, tim tôi nhói đau:
“Anh à, anh không cần phải làm vậy vì em đâu…”
Anh lại giả vờ không nghe thấy, cứ như người điếc, người ngốc, tiếp tục cày livestream để kiếm tiền cứu “em gái”.
Đến cả căn nhà duy nhất của mình, anh cũng bán rẻ đi, cuối cùng gom đủ tám trăm nghìn.
Dường như… hạnh phúc thật sự đang rón rén tiến về phía tôi.
Bệnh viện báo tin — đã tìm được nguồn thận phù hợp. Bảo chúng tôi đến ký giấy đồng ý phẫu thuật.
Tôi phấn khích đến mức cả đêm không chợp mắt.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Tôi sắp được sống rồi! Và tôi… đã có một người anh!
Sáng hôm sau, tôi đến bệnh viện từ sớm để chờ Giang Khải.
Anh chạy tới, thở hổn hển, nhìn khuôn mặt tôi tái nhợt vì lạnh: “Đợi lâu chưa?”
Tôi nghĩ một chút rồi cười: “Mới mười phút thôi.”
Bác bảo vệ bên cạnh không nhịn được xen vào: “Mười phút gì mà mười phút! Cô bé này đứng đây từ khi trời còn chưa sáng, ít nhất bốn tiếng rồi đấy.”
Tôi chỉ cười.
Tôi không đợi bốn tiếng — mà là đợi mười tám năm. Chờ một người “anh” thật sự xuất hiện trong đời mình.
Nhưng số phận… luôn thích trêu ngươi tôi vào những lúc tôi sắp chạm tay đến hạnh phúc.
Anh trai tôi — Hạnh Viễn Châu — không biết vì sao lại xuất hiện trong phòng bác sĩ, còn ôm sát bên mình là Hạnh Vân, khuôn mặt cô ta đầy kiêu ngạo.
“Xin lỗi, ca phẫu thuật của cô bị hủy rồi.” – Bác sĩ ái ngại nhìn tôi.
Hóa ra, anh trai tôi đã dùng mọi mối quan hệ để cướp lấy quả thận vốn thuộc về tôi, đem đi cứu Hạnh Vân — dù bệnh của cô ta, từ đầu đến cuối chỉ là một trò lừa.
“Hạnh Phúc sắp chết rồi! Tại sao anh lại không để cho cô ấy một con đường sống?!” – Giang Khải gào lên, nắm cổ áo anh trai tôi.
Anh chỉ liếc qua tôi, nhếch môi: “Chết thì chết đi. Tôi muốn xem, cô ta còn định giả vờ đến bao giờ.”
Khoảnh khắc đó, tôi lại chẳng thấy đau đớn nữa.
Nếu ngay cả anh ruột cũng mong tôi chết… thì có lẽ, tôi thật sự nên chết thôi.