Chương 2 - Cuộc Đời Thật Của Một Thiên Kim Nhặt Rác

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khi đói quá, tôi sang làng xin ăn. Có người bắt tôi quỳ xuống gọi “ông nội” rồi mới ném cho tôi mẩu bánh thừa.

Có người thì đá thẳng vào bụng, bảo tôi “cút đi”.

Ban đêm, tôi ngủ trong chuồng cừu. Mùa đông không có chăn, tôi chỉ biết nằm sát mấy con cừu cho đỡ lạnh.

Cánh cửa thấp tè, khung cửa sổ mờ mịt — hình ảnh gia đình thật của tôi chỉ còn là những bóng mờ trong nước mắt.

Tôi ngẩng đầu, nuốt nước mắt ngược vào trong, rồi cười khoe khoang:

“Anh không biết đâu, mỗi lần sắp chết đói hoặc chết rét, tôi lại mơ thấy ba mẹ và anh trai.”

“Họ đối xử với tôi rất tốt. Ba mẹ mua cho tôi món đồ chơi tôi thích nhất, còn anh trai ôm tôi vào lòng, gọi tôi là ‘bé cưng’.”

Nụ cười trêu chọc của Giang Khải bỗng đông cứng lại trên mặt.

Thức ăn được mang ra, toàn là món nổi tiếng của nhà hàng.

Anh gắp cho tôi một miếng sườn, giọng hơi gượng gạo: “Ăn đi đã.”

Tôi cố kìm cơn buồn nôn, kiêu hãnh lắc đầu: “Tôi không ăn thịt.”

Giang Khải sững lại, rồi bật cười: “Cô bé ăn xin mà còn kén ăn à? Thịt cũng không ăn sao?”

Tôi cười ngốc nghếch, nhưng nước mắt lại lăn tròn trong mắt.

“Ở nhà cha mẹ nuôi, con chó vàng còn thương tôi đói quá, lúc nào nó cũng chừa lại nửa bát cơm cho tôi.”

“Tôi suýt nữa đã quỳ xuống gọi nó là ‘anh chó’ rồi.”

Có “anh chó” che chở, tôi mới không bị đói nữa.

Để cảm ơn nó, ngày nào tôi cũng rửa sạch bóng cái bát ăn của nó.

Lần đầu tiên tôi được ăn thịt, là gặm phần xương thừa cha mẹ nuôi ăn dở.

Thơm lắm, tôi gặm đến nỗi miệng đầy dầu.

Nhưng rồi cha nuôi cười nhe hàm răng vàng khè: “Ngon không? Thịt của con Vàng đấy, làm được hai mươi ký thịt cơ.”

Miếng thịt trong miệng tôi như mắc nghẹn trong cổ.

Tôi phát điên, cào họng, nôn đến mức mật xanh mật vàng trào ra.

Kể xong, tôi hất đĩa thịt ra xa, thản nhiên nói: “Từ đó về sau, dù có được ăn thịt, tôi cũng chẳng bao giờ chạm vào nữa. Tôi bỏ thịt rồi.”

Giang Khải nhìn chằm chằm vào miếng sườn trong đĩa, yết hầu khẽ chuyển động:

“Sau đó thì sao?”

“Từ đó à…” – Tôi chống cằm, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Đêm hôm đó, cha nuôi mò vào chuồng cừu trong bóng tối, định lột quần áo tôi. May mà tôi nhanh trí, cầm ngay cái cào cỏ nện thẳng vào đầu ông ta!”

“Cha nuôi nổi điên, dọa sẽ bóp chết tôi. Tôi liền chui ra ngoài qua cái hố mà con chó Vàng từng đào trước khi chết.”

“Anh chó lại cứu tôi một mạng.”

Tôi kể giọng thản nhiên, như thể đang nói chuyện người khác. Nhưng khóe mắt Giang Khải lại đỏ lên.

Anh ta đột ngột vẫy tay gọi phục vụ: “Dẹp hết món thịt đi, đổi toàn đồ chay.”

Phục vụ ngơ ngác, Giang Khải quát nhẹ: “Còn đứng đó làm gì? Không thấy cô bé đói đến thế à?”

Bữa đó, tôi ăn rất no. No đến mức xoa cái bụng tròn căng, còn ợ một cái.

Trước khi đi, tôi gọi với theo phục vụ: “Những món thịt kia đừng vứt, gói lại cho tôi mang về nhé.”

Nghe vậy, nét thương cảm vừa lóe lên trong mắt Giang Khải lập tức biến thành nghi ngờ. Anh quay máy quay về phía tôi, giọng mỉa mai:

“Quả nhiên, không giả nổi nữa rồi. Mới kể chuyện bi thảm xong, bảo không ăn thịt, giờ lại đòi gói mang về. Đồ nói dối!”

Tôi giả vờ không nghe thấy, cẩn thận gom từng mẩu thịt, không để sót dù chỉ một miếng vụn.

Sau bữa ăn, Giang Khải khăng khăng muốn theo tôi về nhà quay phim.

Xe dừng lại giữa một bãi rác hoang vắng.

Chính giữa là khung nhà gỗ bị cháy đen, mái ngói còn đọng lại chút tuyết đầu đông.

Đó chính là “nhà” của tôi.

Vừa xuống xe, tôi nhận được cuộc gọi từ cô học sinh mà tôi chu cấp tiền học.

“Chị ơi, em nhận được tiền rồi. Thật sự không cần nhiều như vậy đâu, chị còn đủ tiền tiêu không?”

Tôi vỗ ngực, giọng vang vang như khoe khoang: “Chị giàu lắm, chị là tiểu thư nhà tài phiệt, ở biệt thự lớn, đi xe mui trần, ăn toàn sơn hào hải vị. Em khỏi lo!”

Giang Khải nghe mà chẳng hiểu gì, nhìn quanh bãi rác nồng nặc mùi hôi, phải đưa tay bịt mũi: “Cái biệt thự em nói… chẳng lẽ là cái bãi rác này à?”

“Anh cứ nói xem, có rộng không?”

Anh hất chân vào chiếc xe ba bánh kéo rác của tôi: “Còn đây chắc là xe mui trần hả?”

“Đúng rồi. Không bao giờ kẹt xe, lại còn thân thiện với môi trường.”

Anh khịt mũi khinh khỉnh: “Còn cái ‘sơn hào hải vị’ em nói chắc là mấy món cơm thừa em bới trong thùng rác? Đến chó còn chê!”

Tôi phản đối: “Tiết kiệm thực phẩm là nghĩa vụ của mọi công dân.”

Anh cười nhạt: “Đúng là chết cũng phải giữ sĩ diện.”

Cho đến khi anh nhìn thấy bản ghi chuyển khoản trên điện thoại tôi.

Số tiền 500 tệ mà anh vừa trả cho tôi, tôi đã chuyển hết cho cô học sinh đó – không giữ lại một xu.

3

Tay Giang Khải đang cầm máy quay khựng lại. Anh im lặng đi theo tôi bước vào căn nhà đổ nát.

Bên trong chẳng có gì, nhưng lại sạch sẽ lạ thường.

Trên tường dán đầy giấy chứng nhận quyên góp.

Nổi bật nhất là tấm giấy khen hạng nhất cũ kỹ, đã ố vàng theo năm tháng.

Giang Khải đếm đếm mấy con số trên giấy chứng nhận, vừa lẩm bẩm vừa ngạc nhiên:

“Trời ạ… tổng cộng là một triệu không trăm lẻ năm ngàn ba trăm bảy mươi lăm tệ sáu hào ba?!”

“Tôi chỉ góp một phần thôi. Phần còn lại là của bà ngoại tôi.” – Tôi nhẹ nhàng nói.

“Em… còn có bà ngoại à?” – Giang Khải ngỡ ngàng.

“Đó chính là ngôi nhà thứ hai của tôi.”

Năm tôi mười tuổi, sau khi chạy thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của cha nuôi, tôi suýt chết cóng ngoài đường.

Chính một bà lão nhặt ve chai đã cứu tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)