Chương 1 - Cuộc Đời Thật Của Một Thiên Kim Nhặt Rác

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khi được anh trai ruột của nhà tài phiệt tìm thấy, tôi – cô “thiên kim thật sự” – đã nhặt rác suốt tám năm trời.

Tôi đang cúi đầu ăn nốt bát cơm thừa vớt ra từ thùng rác, thì đôi giày da đắt tiền của anh đạp lên đống thùng giấy mà tôi xem là báu vật.

Anh cau mày, cố che đi sự ghê tởm trong mắt:“Yến Nhi bị ung thư rồi. Đợi con bé mất, anh sẽ đón em về nhà.”

Miệng tôi vẫn đang nhai, tôi cười hì hì gật đầu.

Đến sinh nhật anh trai, tôi gom hết tiền mua một món quà sinh nhật tặng anh, còn mua cả một bó hoa cho Yến Nhi.

Không ngờ lại vô tình nghe được anh dịu dàng nói với Yến Nhi:

“Yên tâm, Khánh Phương sẽ không phát hiện ra em giả bệnh đâu. Kéo dài ba năm năm năm không thành vấn đề.”

“Không có em, con bé vẫn sống tốt. Nhưng anh thì không.”

Anh thổi nến, ước một điều: “Anh mong Yến Nhi sẽ ở bên anh mãi mãi.”

Tôi không mở cửa bước vào, mà lặng lẽ xoay người rời đi.

Điều ước của anh sắp thành hiện thực rồi – vì tôi chẳng còn ba năm năm năm đâu.

Ba ngày sau khi tôi qua đời, một blogger đăng video về tôi khiến cả mạng xã hội bùng nổ:

“Đây là mười tám năm của một bệnh nhân ung thư – cũng là toàn bộ cuộc đời cô ấy.”

1

Anh trai tặng Yến Nhi một chiếc vòng tay trị giá năm triệu, khiến cô ta cười vui không ngớt.

Tôi không nỡ phá hỏng hạnh phúc của họ.

Lúc bước ra khỏi cổng biệt thự, tôi không kìm được, phun một ngụm máu lên món quà.

Chỉ là một chiếc đồng hồ rẻ tiền – nhưng khiến tôi đau lòng như chết.

Tôi đã nhặt giấy vụn ba tháng trời mới đổi được nó.

Tôi ra sức lau vết máu, nhưng khi nhìn thấy hộp giấy bên thùng rác, “bệnh nghề nghiệp” lại tái phát.

Tôi vừa cúi người nhặt lên, thì một người đàn ông cầm máy quay đột nhiên chắn trước mặt, ống kính gần như dí thẳng vào mặt tôi.

“Chào các bạn đến với tập 3 series ‘Cuộc sống người dưới đáy xã hội’, hôm nay chúng ta cùng quay cô nhóc nhặt rác này nhé?”

Anh ta trông sáng sủa, đẹp trai, nhưng ánh mắt kỳ quặc khiến tôi thấy rất khó chịu.

Tôi vội xua tay lia lịa: “Không không không!”

Nhưng anh ta lập tức chìa mã QR thanh toán: “Năm trăm tệ một ngày, trả tiền ngay.”

Tạm gác chuyện nhặt rác, kiếm tiền quan trọng hơn.

Tôi vội vàng nhận tiền, sợ chậm một giây anh ta lại bảo nãy giờ chỉ đùa thôi.

Anh ta tránh máy quay, khẽ cười khẩy: “Thấy tiền là sáng mắt lên.”

Tôi cũng cười ngu theo.

Thật ra tiền chẳng có nghĩa lý gì với kẻ sắp chết. Nó chỉ có giá trị với người còn sống.

Mà tôi thì chẳng sống được bao lâu nữa.

“Anh tên là Giang Khải, là một blogger chuyên quay phim tài liệu về người nghèo.”

“Nhìn em gầy quá, chắc đói lâu rồi nhỉ? Để anh dẫn em đi ăn cái đã!”

Trong giọng anh ta có chút phấn khích không che giấu được sự tính toán, kéo tôi đến nhà hàng sang nhất gần đó.

Chỉ có những nơi lộng lẫy xa hoa mới càng làm nổi bật sự túng thiếu của người nghèo, thu hút vô số lượt xem và tranh luận.

Đúng như mong đợi, tôi rụt rè nắm lấy vạt áo bạc màu:

“Đó là chỗ người giàu mới được vào, em chưa từng tới bao giờ.”

Khóe môi Giang Khải cong lên, như thể đã thấy trước video này sẽ bùng nổ.

Hề hề, tôi lừa anh ta đấy.

Tôi thường xuyên đến đây.

Lấm lem bụi đất, tôi bới tung đống rác, nhìn anh trai dắt cô gái tên Hạnh Vân – người được anh chiều chuộng như công chúa – bước vào nhà hàng sang trọng ăn tối.

Mỗi tối, nhà hàng đều đổ đồ ăn thừa vào thùng rác.

Tôi sẽ ngồi chờ sẵn ở cửa, đợi “bữa tiệc may mắn” của mình.

Một lần, tôi gặp vận may hiếm có — trong đống cơm thừa, tôi nhặt được một sợi dây chuyền.

Đó là món quà anh trai tặng cho Hạnh Vân, trên mặt dây còn khắc tên cô ta.

Cô ta chê kiểu dáng lỗi thời, lén ném đi.

Tôi không biết xấu hổ, nhặt lên, đeo vào cổ rồi soi đi soi lại trong gương nhà vệ sinh công cộng.

Cứ coi như là… món quà anh trai tặng cho tôi đi.

Khi tôi còn đang mơ màng tận hưởng cái cảm giác đó, Giang Khải đã nửa kéo nửa đẩy tôi vào trong nhà hàng.

Vừa ngồi xuống, ống kính máy quay của anh ta lại dí sát mặt tôi:

“Em trông còn nhỏ thế này, sao lại phải đi nhặt rác? Em không có gia đình à?”

Tôi giơ hai ngón tay lên, giọng điệu bỗng có chút tự hào:

“Tôi từng có hai gia đình…”

Nghĩ một lát, tôi nhớ tới anh trai, rồi giơ thêm một ngón tay nữa:

“Không đúng, là ba.”

Giang Khải nhướng mày, cười trêu: “Ba gia đình cơ à? Vậy lẽ ra em phải hạnh phúc lắm chứ?”

Sống mũi tôi cay cay. Tôi bắt đầu kể về ngôi nhà đầu tiên của mình.

“Năm tôi năm tuổi, bị bán vào núi cho một cặp vợ chồng già hiếm muộn.”

“Vì tôi là con gái nên rẻ lắm — chỉ một nghìn tệ thôi.”

Cô con gái của nhà giàu nhất thủ đô lại bị bán rẻ như vậy.

Nhưng ở nơi trọng nam khinh nữ đó, sinh ra là con gái đã là một tội lỗi.

2

Ngày nào tôi cũng phải chăn hết đàn này đến đàn khác, làm không bao giờ hết việc.

Họ ăn thịt, nhưng chưa bao giờ chia cho tôi.

Mỗi ngày, phần ăn của tôi chỉ có khoai tây:

Buổi sáng một củ, trưa một củ, tối nửa củ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)