Chương 6 - Cuộc Đời Khó Khăn Của Một Đứa Trẻ
Còn tôi thì dốc toàn lực, bù đắp dần từng lỗ hổng kiến thức của mình.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy vừa bận rộn vừa hạnh phúc đến thế.
Dần dần, cuộc sống của tôi cũng khá hơn nhiều.
Ngoại trừ thỉnh thoảng có xác côn trùng xuất hiện trong ngăn bàn, cùng ánh mắt khiêu khích độc địa của Trần Mục Châu, thì xung quanh tôi không còn rắc rối nào khác.
Chỉ tiếc là, xác côn trùng với tôi chẳng gây được tổn hại gì.
Số lượng côn trùng ở bãi rác còn gấp hàng trăm lần trong hộc bàn, tôi từ lâu đã miễn dịch rồi.
Dù Trần Mục Châu không cam lòng, cậu ta cũng chẳng làm được gì tôi.
Ngoài việc kiếm tiền, tôi dành toàn bộ tâm trí cho việc học, thề rằng sẽ đuổi kịp bước chân của bạn cùng bàn – Tống Cẩn.
Suốt hai năm ròng, việc học gần như đã trở thành phản xạ bản năng.
May mắn là, kiến thức cấp hai chưa quá khó, nên việc theo kịp không đến mức vất vả.
Cuối kỳ lớp 8, khi cầm bảng điểm trên tay, tôi vừa cười vừa khóc.
Hạng 10 toàn khối, hạng 2 trong lớp.
Nỗ lực của tôi cuối cùng đã có thành quả, tôi rất mãn nguyện.
Nhưng tôi biết, vẫn chưa đủ – còn cách rất xa.
Tống Cẩn vẫn là học sinh đứng đầu toàn khối. Cô ấy nhìn ra bãi cỏ xanh ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn ngập hy vọng:
“Còn một năm nữa thôi. Lên cấp ba rồi, chúng ta sẽ là người lớn.”
Lúc đó, tôi không hiểu hết ẩn ý trong lời nói của cô ấy.
Chỉ đáp lại: “Cậu nhất định sẽ trở thành một người lớn rất tuyệt vời.”
11
Chớp mắt một cái, kỳ nghỉ hè kết thúc, nhưng tôi lại không thấy bóng dáng Tống Cẩn ở trường.
Trong lòng bắt đầu thấy bất an.
Nhưng tôi không có điện thoại, không thể liên lạc với cô ấy.
Một tuần sau, tôi không chịu nổi nữa, chạy đến tìm cô Chu.
Cô Chu đang ngẩng đầu lên từ chồng bài tập nghỉ hè, vẻ mặt có chút tránh né, không muốn trả lời câu hỏi của tôi.
Nhưng không chống lại được sự khẩn thiết của tôi, cô xoa trán, nói rằng Tống Cẩn đã xin nghỉ phép.
Sau đó, cô lôi ra một chồng sách bài tập và vở ghi chép từ ngăn bàn, đưa cho tôi.
Mỗi cuốn sách đều có hai chữ “Tống Cẩn” được viết nắn nót ở trang đầu.
“Cô ấy nhờ cô chuyển cho em.”
Cô Chu trông có vẻ mệt mỏi: “Mẹ của Tống Cẩn vừa sinh em bé, nói rằng cần cô ấy ở nhà chăm sóc, nên xin nghỉ học dài hạn.
“Dạo gần đây, cô đã đến tận nhà thuyết phục nhiều lần, nhưng họ không hoan nghênh sự xuất hiện của cô. Đống bài tập và ghi chú này là Tống Cẩn đã cẩn thận soạn lại.
“Cô ấy bảo cô nhắn với em, vị trí nhất khối để trống, là dành riêng cho em. Cô ấy hy vọng em đừng để người khác chiếm mất.”
Chồng sách dày cộp khiến tay tôi mỏi nhừ.
Cả sống mũi cũng cay cay.
“Em đã rất giỏi rồi.” Cô Chu nói.
“Đừng áp lực quá. Còn Tống Cẩn, cô sẽ tiếp tục thuyết phục cha mẹ cô ấy, em không cần lo lắng quá nhiều.”
Tôi kìm nén cảm xúc, cảm ơn cô Chu rồi quay người rời đi.
Vừa đến cửa, tôi bỗng khựng lại.
Quay đầu hỏi cô Chu: “Cô ơi, cho em mượn điện thoại một chút được không ạ?”
12
Tuy không hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của Tống Cẩn, nhưng qua những lời cô ấy từng kể, tôi cũng lờ mờ ghép lại được bức tranh.
Mẹ cô ấy khó mang thai, bố thì có “ngai vàng” cần kế thừa, bao năm qua vì cố sinh con thứ hai mà tiêu sạch tiền tiết kiệm, hết lần này đến lần khác yêu cầu cô ấy từ bỏ kỳ thi vào cấp ba.
Nhưng cô ấy không đáng phải sống một cuộc đời như thế.
Để thoát khỏi xiềng xích số phận, cô ấy dậy sớm thức khuya, kiên cường như bông tuyết mọc lên giữa nghịch cảnh.
Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn cô ấy gục ngã.
Lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, tôi chủ động gọi điện cho bố.
Nghiêm túc và thành khẩn cầu xin sự giúp đỡ.
Chỉ cần ông đồng ý đưa cho gia đình Tống Cẩn một khoản tiền, đổi lại là điều kiện để cô ấy quay về trường học, thì họ sẽ không còn lý do để từ chối.
Mà bố tôi thì thừa tiền, với ông, việc này chẳng khác gì nhấc tay một cái.
“Coi như là con vay của bố, được không?” Tôi dè dặt hỏi.
Bố tôi thở dài, chỉ đánh giá một câu: “Thật ngu ngốc.”
Ông nói: “Bạn con sinh ra trong gia đình như vậy, là bất hạnh của nó. Nhưng con mơ tưởng đến chuyện cứu rỗi người khác, chẳng phải quá hoang đường và ngạo mạn sao?
“Tiền của ta không phải do gió thổi đến, ta không rảnh để giúp đỡ một người chẳng liên quan gì đến mình. Ta khuyên con nên bớt đa cảm lại thì hơn.”
Tôi không nhịn được lên tiếng: “Nhưng cô ấy đâu phải chẳng liên quan gì đến con! Khoản tiền này con sẽ trả lại—”
“Hãy tập trung vào bản thân con, Lâm Chỉ.”
Bố tôi ngắt lời tôi.
“Sự nhân hậu thái quá không phải là phẩm chất của một người kế thừa. Đừng xen vào chuyện này nữa, nếu không, ta hoàn toàn có thể khiến cô ta sống tệ hơn bây giờ.”
Tôi đã lường trước ông sẽ từ chối.