Chương 2 - Cuộc Đời Khó Khăn Của Một Đứa Trẻ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Dần dần, tôi cảm thấy cuộc sống của mình đầy mâu thuẫn và phi thực tế.

Sống trong biệt thự liền kề sang trọng nhất, nhưng lại không có tiền mua tập bài tập.

Nghe bố tôi hăng hái bàn chuyện đầu tư hàng trăm triệu, còn trong đầu tôi thì đang tính xem trạm thu mua phế liệu nào ở phía nam thành phố hay phía bắc có giá cao hơn.

Đêm đến, tôi thường mơ thấy cuộc sống từng khiến người ta ghen tỵ ấy, rồi tỉnh dậy trong nước mắt.

Điều dằn vặt nhất, không phải là chưa từng có được.

Mà là từng có, rồi bị tàn nhẫn tước đoạt.

Tôi thường nhớ đến việc mình từng là tâm điểm ánh nhìn của lũ trẻ trong lớp mẫu giáo, nhớ đến chút tình phụ tử ngắn ngủi mình từng cảm nhận.

Nhớ đến lũ trẻ vây quanh tôi, ngưỡng mộ chiếc váy lấp lánh của tôi, ngưỡng mộ chiếc cặp sách mới nhất của tôi, luôn ríu rít không ngừng.

Nhớ đến cha từng nhấc bổng tôi lên cao, nói sẽ dành cho tôi tất cả yêu thương trên đời.

Rồi tỉnh dậy, lại là hiện thực tàn nhẫn.

Tôi đã trở thành một đứa bé lầm lì, không hòa đồng – là Linh Chỉ u buồn.

Năm lớp ba, một cậu bạn lớp bên phát hiện tôi sau giờ học đi nhặt rác bán ve chai, liền nhân cơ hội chế giễu quần áo không vừa người của tôi, châm chọc chiếc cặp từng là niềm tự hào của tôi.

Cậu ta ngay trước mặt mọi người, ném cặp của tôi xuống hành lang.

“Mẹ sinh ra mà không nuôi, người trông cũng bốc mùi như rác, ghê tởm chết đi được.”

Tôi xấu hổ đến mặt đỏ bừng: “Tôi có người nuôi! Tôi có ba!”

“Tch.” Trần Mục Châu khó chịu lau tay, “Vậy thì ba cô cũng là đồ vô dụng.”

Tôi tức thì nổi giận: “Ông ấy không vô dụng! Ông là giám đốc công ty, giỏi hơn ba cậu nhiều!”

Trần Mục Châu cười lớn, đè vai tôi xuống, ép hỏi tên bố tôi.

Tôi cúi đầu, không tự tin nói: Lâm Dự Sơn.”

“Cô nói là… Lâm Dự Sơn trên TV đó hả?”

“Ừ.”

Cậu ta cười càng tệ hơn: “Được. Tuần sau họp phụ huynh, cô kêu ông ấy đến, tôi sẽ tin cô.”

Tôi nghiến răng: “Nói lời phải giữ lời!”

4

Thật ra tôi biết, muốn bố đến họp phụ huynh là điều vô cùng xa vời.

Nhưng tôi không thể nuốt trôi cục tức này.

“Bố đúng là đã thiếu quan tâm đến con. Họp phụ huynh lần này bố sẽ đến đúng giờ, xem thử trong lúc tự nuôi sống bản thân, con có lo được chuyện học hành hay không.”

Những lời lẽ tôi chuẩn bị cả buổi chiều, cuối cùng chẳng dùng được câu nào.

Không chỉ vì một lời cá cược mơ hồ không thực, mà còn vì suốt ba năm qua trong các buổi họp phụ huynh, chỗ ngồi của tôi luôn trống trơn.

Vì thế tôi gật đầu thật mạnh, trong lòng tràn đầy mong đợi.

Chiều hôm họp phụ huynh, tôi cố tình lau bàn học của mình thật sáng bóng, mong thể hiện khía cạnh tốt nhất của bản thân.

Tôi đứng ngoài cửa lớp chờ rất lâu, người bước đến lại là một người đàn ông xa lạ, áo quần rách rưới, dáng vẻ lôi thôi.

Ông ta đẩy tôi ra, đứng trước cửa lớp lớn tiếng hỏi: “Tôi là cha của Lâm Chỉ, chỗ ngồi của tôi ở đâu?”

Một vài bạn học ở lại hỗ trợ đều quay đầu nhìn tôi “soạt” một cái, ai nấy đều từng nghe chuyện cá cược giữa tôi và Trần Mục Châu, giờ đây thấy rõ tôi nói dối, chỉ biết lắc đầu buồn bã.

Tôi có chút mơ hồ: “Chú là ai? Chú không phải là bố cháu.”

Cô giáo nghe thấy, ánh mắt cảnh giác nhìn qua.

Nhưng rồi lại chợt nhớ đến “bàn tay vô hình” sau lưng tôi, xen vào chuyện này có thể chuốc lấy rắc rối, do dự một lúc, cô vẫn bước xuống bục giảng, chỉ đường cho ông ta:

“Bố của Lâm Chỉ, ngồi hàng thứ ba.”

Người đàn ông lặng lẽ bước vào, cố tình kéo chỗ rách trên áo khoác ra phía trước để che.

Tôi vừa định mở miệng chất vấn, đã bị mấy bạn học hiếu kỳ kéo sang một bên.

Trọn một giờ đồng hồ, họ quây lấy tôi hỏi đủ thứ, khiến tôi không tài nào thoát thân.

Tôi sốt ruột đến phát khóc, bọn họ lại nói:

“Giờ mới biết lo à? Biết thế thì đừng gây chuyện từ đầu.”

“Nhà Trần Mục Châu quyền thế như vậy, cậu dám dây vào, xem như xong đời rồi.”

Khó khăn lắm tôi mới chen ra khỏi đám đông, quay lại lớp thì buổi họp đã tan.

Tôi thất vọng đứng tại chỗ, cố tìm bóng dáng bố tôi.

Tìm mãi không thấy, cuối cùng tôi phải thừa nhận—bố đã lừa tôi.

Đèn lớp học đã tắt, tôi lê bước nặng nề rời khỏi.

Vừa ra khỏi cổng trường, người đàn ông nhận là bố tôi lúc nãy chặn tôi lại.

Ông ta gãi đầu gãi tai, chỉ vào chỗ rách trên áo:

“Xong rồi ha? Trả tiền đi.”

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu: “Trả tiền gì cơ?”

“Tiền diễn vai đó! Hai trăm. Người thuê tôi bảo con bé ‘con gái’ trả.”

Diễn viên quần chúng?

Vậy là, bố nói sẽ đến họp phụ huynh, nhưng lại thuê người lạ giả làm ông?

Người đàn ông thấy tôi không trả lời, liền tiến lên định móc túi tôi.

“Lẹ lên chút, tôi còn có vai sau nữa.”

“Tôi không có tiền! Không trả được đâu!” Tôi lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách.

“Không có tiền thì thuê người làm gì? Bộ đồ rách rưới này là tôi mua riêng cho vai diễn đó, còn phải hoàn tiền nữa!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)