Chương 4 - Cuộc Đời Độc Thân Sau Giấy Kết Hôn
Mỗi lần “đón cháu tan học”, chẳng phải đều là bị cha con nhà họ Triệu giữ lại ăn cơm sao?
Tôi từng phàn nàn,
nhưng Triệu Kiến Hòa mắng tôi nhỏ nhen:
“Chỉ thêm một đôi đũa thôi mà, cùng lắm tôi cho bà thêm vài trăm chi tiêu.”
Sau đó, ông ta đưa luôn chìa khóa nhà bà ta cho tôi:
“Nhà có hai mẹ con, đâu có bẩn mấy. Dọn dẹp, giặt giũ, tiện tay làm luôn. Người ta một mình nuôi con, khó khăn lắm, hàng xóm ai cũng khen bà là người tốt mà.”
Con trai tôi thì càng quý bà ta hơn cả mẹ ruột.
Cả cha lẫn con đều thiên vị Hứa Thanh Phương. Còn tôi — chỉ cần không chịu làm — là trở thành “người gây rối”, là “tội nhân của cả nhà”.
Từng ấy năm qua tôi cứ thế nhẫn nhịn sống tiếp.
Đến khi con dâu dọn về sống chung, Hứa Thanh Phương càng ngang nhiên đùn hết việc nhà cho tôi.
Hỏi thì bảo: “Trong nhà chỉ có mẹ là người rảnh rỗi, không đi làm.”
5
Hứa Thanh Phương làm giáo viên, có kỳ nghỉ hè và nghỉ đông, mỗi năm đi du lịch ít nhất hai lần.
Đến khi nghỉ hưu, bà ấy còn đều đặn đi bốn chuyến/năm.
Bà nói mình phải đi khắp mọi miền đất nước, tận hưởng vẻ đẹp bốn mùa.
Khi bà ấy ở nhà, tôi nhờ bà trông tiểu Trạch để tranh thủ làm việc khác.
Bề ngoài thì đồng ý, nhưng cứ tôi vừa ra ngoài, bà lại nằm dài trên sofa kêu đau đầu, trông cứ như tôi hành bà ta vậy.
Con dâu lập tức quay sang trách móc:
“Mẹ à, mẹ đừng có suốt ngày nhờ vả mẹ con. Mẹ con nghỉ hưu sớm là để nghỉ ngơi, đâu phải về làm ôsin cho mẹ!”
Triệu Kiến Hòa thì trừng mắt quát tôi:
“Bà sui đến chơi mà bà không biết tiếp đón, còn bắt người ta làm việc – bà sống kiểu gì đấy!”
Tôi tức đến run người, chỉ tay vào cháu nói:
“tiểu Trạch là cháu ngoại bà ấy, chẳng lẽ bà ấy không thể trông giúp một lát sao?”
“Ha! Tôi không biết tiếp đãi à? Tôi có nhờ ai dọn nhà cho tôi chưa? Có đưa quần áo cho người khác giặt, ngày nào cũng sang ăn chực ở nhà người ta không?”
Triệu Kiến Hòa không nói không rằng, tát tôi một cái:
“Lý Hà! Bà nhìn lại xem bà đang nói cái gì? Nhỏ nhen ích kỷ!”
“Bà sui là người nhà mình, bà tính toán kỹ thế làm gì? Bà còn biết tình nghĩa là gì không?”
“Cái gì bà cũng muốn so với bà sui, sao không nhìn lại đi — bà có chồng có con có cháu, cả một gia đình ấm cúng.
Còn bà sui? Chồng mất sớm, con gái duy nhất thì gả vào nhà ta, bà ấy chỉ còn lại một mình cô độc!”
Dưới ánh mắt chỉ trích của chồng, của con trai, của con dâu… Tôi cúi đầu chịu thua.
Xét về một khía cạnh nào đó, đúng là tôi không nên đem mình ra so với một người góa phụ.
Dù ai cũng thấy, Hứa Thanh Phương sống tự do, thanh thản, chất lượng cuộc sống cao hơn tôi rất nhiều.
Còn tôi? Vùi đầu trong bếp núc, tàn tạ trước tuổi, sống như một ôsin chính hiệu.
Nhưng bà ấy là mẹ vợ của con trai tôi, là bà ngoại của cháu nội tôi. Giúp bà ấy cũng là đang gián tiếp giúp con, giúp cháu.
Nhưng không ai biết, cái hôm tôi đi làm thủ tục nhập học cho tiểu Trạch, tôi không chỉ thấy mình bị ghi “chưa kết hôn” trong hộ khẩu.
Tôi còn vô tình phát hiện một chiếc hộp sắt bí mật mà Triệu Kiến Hòa giấu kỹ.
Bên trong là một xấp vé tàu, vé máy bay, và cả một loạt bưu thiếp từ những địa danh du lịch khắp nơi.
Lúc đó tôi mới vỡ lẽ — mỗi lần Hứa Thanh Phương nói đi du lịch, Triệu Kiến Hòa cũng bảo “bận công chuyện” — thì ra là đi cùng nhau.
Đến nước này, ngốc thế nào tôi cũng hiểu quan hệ của họ không bình thường.
Triệu Kiến Hòa từng nói “do cán bộ làm thiếu nên không có giấy kết hôn”, lúc đó tôi đã bắt đầu nghi ngờ.
Tôi thử đề xuất làm lại giấy đăng ký, cả nhà liền phản đối dữ dội.
Một chuyện đơn giản vậy mà họ cố sống cố chết không cho tôi làm.
Ai nấy đều đe dọa, ép tôi phải nuốt trôi ấm ức này.
Ha! Rốt cuộc, bao nhiêu năm nay, họ mới là một gia đình. Còn tôi, chỉ là người ở nhờ trong căn nhà đó.
Tôi từng nghĩ bà sui sống cô độc, hóa ra — người thật sự cô độc lại là tôi.
Nghĩ đến cả đời bị lợi dụng, bị lừa dối, bị xem thường, tôi ôm chặt lấy người bạn già, bật khóc như mưa:
“Chị em ơi… cả đời này tôi thật sự quá oan ức rồi!”
Bà ấy cũng ôm tôi, rưng rưng:
“Cả nhà bọn họ chẳng ra gì, nhưng ông Trời có mắt. Không phải sao? Cho cậu thấy được sự thật, lại còn trúng số nữa!”
“Rời khỏi họ đi, rồi cậu sẽ thấy — cuộc sống về sau của cậu mới thật sự là ngày tháng tốt đẹp.”
Trên xe lúc đó có rất đông người, bạn tôi không tiện nói rõ chuyện trúng số.
Nhưng mấy cô chú lớn tuổi đi cùng nghe xong câu chuyện của tôi, ai nấy đều bất bình, nói không đáng cho tôi.
Họ mắng Triệu Kiến Hòa hai mặt, chê con trai tôi ăn cháo đá bát.
Nghe tôi nói muốn cắt đứt quan hệ, họ liền nhiệt tình hiến kế:
Người thì bảo chỗ nào khí hậu tốt để dưỡng già, người lại khuyên tôi nên đi học lớp cao tuổi, hoặc học một nghề tay trái.
Ai cũng bảo: “Cô còn trẻ trong tâm hồn, đời cô chưa hết đâu, vẫn còn rất nhiều cơ hội mới.”
Nghĩ thông rồi, tôi không còn quan tâm đến nhóm chat ồn ào nữa.
Tựa đầu vào vai bạn già, tôi ngủ một giấc thật yên lành.
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, đã ba tiếng trôi qua Trời tối, xe buýt cuối cùng cũng đến điểm dừng chân đầu tiên.
Làm xong thủ tục nhận phòng ở homestay, bạn già của tôi mới đưa điện thoại lại:
“Cái nhà đó tìm cậu phát điên. Nhưng thấy cậu ngủ ngon quá, nên tôi tắt luôn điện thoại.”
Tôi do dự một chút rồi mới mở máy.
Quả nhiên, hàng loạt cuộc gọi nhỡ, tin nhắn, thông báo WeChat, SMS… dồn dập nhảy lên, phải mất vài phút mới ngừng.