Chương 8 - Cuộc Đối Đầu Giữa Hai Tiểu Thư
Là số tiền mà hai công nhân bình thường đã nhịn ăn nhịn mặc cả đời, dành dụm từng đồng từ kẽ răng tích góp lại.
Đôi mắt tôi bất giác cay xè, một luồng ấm áp xa lạ dâng lên trong lòng.
Tôi nhẹ nhàng đẩy chiếc hộp gỗ về phía họ.
“Mấy thứ này… hai bác giữ lại mà dưỡng già.”
“Hai người không có lỗi với tôi. Ngược lại, tôi còn phải cảm ơn hai người.”
“Nếu không có phút giây dao động năm xưa của hai người, có lẽ tôi đã không thể sống sót đến hôm nay.”
“Hai người mắc nợ Tưởng Anh…”
“Nhưng tôi… cũng mang ơn hai người.”
Còn với cha mẹ nuôi, suốt ba mươi năm qua tôi đã trả đủ ân tình nuôi dưỡng rồi.
Tôi đứng dậy, cúi sâu trước hai người già đang sững sờ trước mặt.
“Ba, mẹ… cảm ơn hai người.”
Hai tiếng “ba mẹ”, tôi gọi ra hoàn toàn tự nguyện, xuất phát từ tận đáy lòng.
Hai ông bà sững người.
Rồi sau đó, ôm chặt lấy tôi, bật khóc nức nở không thành tiếng.
14
Tôi đã mua cho cha mẹ nuôi của Tưởng Anh – không, bây giờ nên gọi là ba mẹ tôi – một căn hộ nhỏ cao cấp, nội thất đầy đủ, nằm trong khu dân cư gần biệt thự của tôi.
Tôi còn thuê một người giúp việc giàu kinh nghiệm để chăm lo sinh hoạt hằng ngày cho họ.
Lúc đầu, họ nhất quyết không chịu nhận, nói rằng không thể tiếp tục làm phiền tôi nữa, rằng món nợ họ mang với tôi, cả đời này cũng không trả nổi.
Tôi nói: “Hai người cho con một mạng sống. Con nuôi hai người lúc về già, là điều con phải làm.”
Lúc ấy, họ mới rưng rưng nước mắt gật đầu đồng ý.
Từ ngày có họ bên cạnh, căn biệt thự rộng lớn và lạnh lẽo của tôi cuối cùng cũng có hơi thở của một ngôi nhà thực sự.
Chúng tôi cùng nhau trồng hoa ngoài vườn, cùng nhau thử nấu những món ăn mới trong bếp, buổi tối ngồi trên ghế sofa êm ái, xem mấy bộ phim truyền hình gia đình chiếu lúc tám giờ.
Mẹ tôi hay lải nhải kể lại những chuyện xấu hổ hồi nhỏ của tôi, như ba tuổi còn tè dầm, năm tuổi trộm đùi gà nhà hàng xóm bị rượt đuổi.
Còn ba tôi thì thường kéo tôi lại, hào hứng kể về những chuyện kỳ quái thời ông còn đi biển: từ cướp biển eo biển Malacca cho đến truyền thuyết tam giác quỷ Bermuda.
Chỉ lúc đó, tôi mới thực sự hiểu: thì ra, gia đình đúng nghĩa là như vậy.
Là hơi ấm, là sự hiện diện, là những điều vụn vặt lặp đi lặp lại mỗi ngày.
Là dù bạn giàu sang hay nghèo khó, họ vẫn luôn đứng phía sau bạn, giữ cho bạn một ánh đèn sáng trong tim.
Còn về gia đình họ Lục…
Sau này tôi không còn chủ động để ý đến tin tức của họ nữa.
Chỉ đôi khi, trong báo cáo của trợ lý, tôi nghe được vài mẩu chuyện rời rạc.
Lục Đức Minh hoàn toàn liệt giường, không thể tự chăm sóc bản thân.
Trần Tú Lan vừa phải chăm chồng, vừa phải đi làm kiếm tiền, kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.
Không bao lâu sau, bà ta cũng đổ bệnh.
Lục Trạch – cái chân gãy của hắn vì không có tiền điều trị đúng cách nên đã để lại di chứng vĩnh viễn, biến hắn thành kẻ tàn tật.
Hắn không còn cách nào khác ngoài lê thân đi ăn xin dưới chân cầu vượt.
Nghe nói, có người từng thấy hắn trong một đêm đông rét buốt, vì một chiếc bánh bao lạnh mà đánh nhau tóe máu với một người ăn mày khác.
Còn Tưởng Anh… đã ra tù từ lâu.
Nhưng chẳng ai biết cô ta ở đâu.
Có thể đã chết.
Cũng có thể đã điên.
15
Hôm đó, tôi dẫn ba mẹ đi trung tâm thương mại, mua thêm quần áo mới theo mùa cho họ.
Ngay trước cửa trung tâm, tôi tình cờ bắt gặp một người phụ nữ đang vất vả đẩy chiếc xe lăn có một người đàn ông ngồi bên trên.
Người phụ nữ tóc đã bạc trắng, lưng còng, mặc một chiếc áo khoác cũ kỹ không vừa người, trên gương mặt là nét mệt mỏi hiện rõ.
Người đàn ông sắc mặt vàng vọt, ánh mắt trống rỗng, nước dãi chảy ở khóe miệng, toàn thân toát ra mùi thuốc rẻ tiền pha lẫn mùi ẩm mốc khó chịu.
Là Trần Tú Lan và Lục Đức Minh.
Họ cũng nhìn thấy tôi.
Nhìn thấy tôi mặc bộ Chanel cắt may vừa vặn, khoác tay một đôi vợ chồng già nhân hậu, tươi cười rạng rỡ.
Thân hình Trần Tú Lan lập tức cứng đờ. Khuôn mặt bà ta hiện lên thứ cảm xúc phức tạp: có nhục nhã, có ghen tị, nhưng nhiều nhất vẫn là oán độc.
Lục Đức Minh ngồi trên xe lăn, phát ra những âm thanh ú ớ trong cổ họng, vẫy vẫy cánh tay còn có thể cử động. Không rõ ông ta muốn chửi rủa, hay là muốn cầu xin.
Tôi chỉ liếc họ một cái, ánh mắt nhạt như nước lã – như thể đang nhìn hai người xa lạ không liên quan.
Sau đó, tôi khoác tay mẹ mình, sải bước thẳng qua họ.
Lúc lướt ngang qua tôi nghe rất rõ tiếng Trần Tú Lan nghiến răng mắng một câu:
“Đồ vô ơn!”
Tôi bật cười, một nụ cười chân thành xuất phát từ trong lòng.
Tới nước này rồi… họ vẫn nghĩ tất cả là lỗi của tôi.
Cũng tốt thôi.
Cứ để họ sống mãi trong oán hận và không cam lòng ấy đi.