Chương 7 - Cuộc Đối Đầu Giữa Hai Tiểu Thư

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lục Đức Minh – người cha trên danh nghĩa của tôi – vì không chịu nổi cú sốc từ đỉnh cao rơi xuống đáy vực, bị xuất huyết não, đột quỵ.

Hiện tại ông ta liệt nửa người, nằm trong một bệnh viện công đông đúc, trên người bốc mùi hôi hám vì không ai chăm sóc, ngay cả chi phí sinh hoạt mỗi ngày cũng trở thành vấn đề.

Trần Tú Lan – mẹ tôi – để lo tiền viện phí và kiếm sống qua ngày, buộc phải dùng đôi tay từng chỉ quen chơi mạt chược và đi làm đẹp, chật vật rửa bát đũa trong bếp sau của một quán ăn dầu mỡ.

Nghe nói, ngay ngày đầu đi làm, bà ta vì làm vỡ bát mà bị quản lý chửi thẳng mặt.

Gương mặt từng được nuông chiều ấy, giờ chỉ còn sự chai lì và mệt mỏi.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, bà ta đã già đi hơn chục tuổi.

Còn Lục Trạch – cậu em trai tốt của tôi – vì lười biếng, không học hành cũng chẳng có kỹ năng, chẳng tìm được công việc nào ra hồn.

Không biết từ lúc nào lại dính vào cờ bạc, nợ nần chồng chất với đám cho vay nặng lãi.

Không trả được nợ, bị người ta đánh gãy một chân, rồi ném như một con chó chết vào con hẻm vắng.

Cuộc sống của họ… rất thảm, thảm hơn cả những gì tôi tưởng tượng.

Trợ lý tôi dè dặt quan sát sắc mặt tôi, cẩn trọng hỏi rằng có cần… hỗ trợ chút viện trợ nhân đạo không?

Tôi lắc đầu.

Con đường là họ tự chọn, quả đắng… cũng nên do chính họ tự nuốt.

Tôi không phải Thánh Mẫu. Sự tử tế trong tôi, ngay tại giây phút họ ép tôi tổ chức họp báo trước toàn thiên hạ… đã bị bòn rút đến cạn kiệt.

12

Chiều hôm đó, khi tôi đang xem xét tài liệu thì nhận được một cuộc điện thoại ngoài dự đoán.

Là cha mẹ nuôi của Tưởng Anh gọi đến.

Giọng hai ông bà rất già nua, pha lẫn sự mệt mỏi và khàn khàn u uất.

Trong điện thoại, họ bắt đầu bằng một lời xin lỗi.

“Cô Lục… xin lỗi cháu… là do chúng tôi không dạy dỗ tốt Tưởng Anh, đã khiến cháu phải chịu bao nhiêu phiền toái… chúng tôi… chúng tôi xin cúi đầu tạ lỗi với cháu…”

Đầu dây bên kia vang lên từng tiếng “cộp cộp” – là âm thanh họ dập đầu.

Sau đó, họ nói rằng… họ muốn gặp tôi một lần.

Tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.

Chúng tôi hẹn gặp ở một quán trà cũ kỹ và đơn sơ.

Hai ông bà già trông còn tiều tụy hơn tôi tưởng, mặc áo quần đã bạc màu vì giặt nhiều lần, gương mặt hằn rõ dấu vết của thời gian và mưa nắng.

Vừa thấy tôi, họ đã run rẩy quỳ xuống, nhưng tôi nhanh tay đỡ lại.

“Con gái à… là lỗi của chúng ta…”

Người phụ nữ lẽ ra tôi phải gọi là “mẹ”, nước mắt rơi lã chã, không thể nói thành lời.

“Năm đó, là chúng tôi quá ích kỷ… thấy con bé Tưởng Anh trắng trẻo, khỏe mạnh, xinh xắn… chúng tôi… chúng tôi mới nảy sinh tà niệm…”

Thì ra, năm đó trong bệnh viện, tôi sinh ra đã ốm yếu, bệnh tật triền miên.

Bác sĩ bảo, khả năng sống sót rất thấp, trừ phi có tiền để chữa trị – thuốc bổ, bác sĩ chuyên môn, thiết bị y tế – tất cả đều cần rất nhiều chi phí và chăm sóc đặc biệt.

Trùng hợp là, Tưởng Anh cũng được sinh ra trong cùng bệnh viện.

Cô bé mập mạp, da trắng hồng, khóc to đến mức cả hành lang đều nghe thấy.

Gia đình lại không hề khá giả.

Hai ông bà động lòng – họ muốn có một đứa con khỏe mạnh, nhưng càng mong hơn… đứa con ruột của mình có thể sống sót.

Thế là, nhân lúc y tá sơ ý, họ âm thầm đánh tráo chúng tôi – đổi hai đứa trẻ trong tã.

Họ nói, suốt năm mươi năm qua họ sống trong giày vò và tội lỗi không dứt.

Họ dồn hết yêu thương cho đứa con gái “ăn cắp ấy, muốn nuôi dạy cô thật tốt, coi như một cách để chuộc lỗi.

Nhưng cũng vì cảm giác tội lỗi và tâm lý muốn bù đắp, họ đã chiều chuộng cô ta đến vô điều kiện, khiến cô ta trở thành một con người ích kỷ, tham lam và không biết điểm dừng như hôm nay.

Ngay khi biết mình không phải con ruột, ngay khi moi ra được sự thật – điều đầu tiên Tưởng Anh làm là lao đến bữa tiệc sinh nhật của tôi, vạch trần tất cả.

Cô ta không do dự dù chỉ một giây, thẳng tay vứt bỏ cha mẹ nuôi đã yêu thương và nuôi nấng mình suốt năm mươi năm.

“Chúng tôi biết… giờ nói gì cũng muộn rồi…”

Người cha nuôi – một ông lão gầy gò, thở dài não nề.

“Chúng tôi không mong cháu tha thứ… chúng tôi chỉ muốn… trước khi chết, có thể nói với cháu một tiếng xin lỗi bằng chính miệng mình…”

Từ trong chiếc túi vải cũ sờn, họ cẩn thận lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, đã cũ kỹ theo năm tháng, tay run run đưa cho tôi.

“Đây là một ít tiền mà chúng tôi dành dụm được… không nhiều… là toàn bộ số tiền tiết kiệm của chúng tôi.”

“Cháu cầm lấy nhé… đừng chê ít… coi như… một chút bù đắp… mà chúng tôi có thể làm được cho cháu.”

13

Tôi mở chiếc hộp gỗ tỏa ra mùi long não nhè nhẹ.

Bên trong là một quyển sổ tiết kiệm đã mòn mép, và vài món đồ chơi trẻ con trông đã rất cũ kỹ, nhuốm màu thời gian.

Một chiếc trống lắc màu đã phai nhạt, một ổ khóa bạc nhỏ đã bị ôxi hóa đen sì, và mấy tấm ảnh trắng đen ố vàng ở góc.

Trên ảnh là một đứa trẻ sơ sinh gầy gò yếu ớt.

Là tôi.

Tôi mở sổ tiết kiệm ra, bên trong ghi lại từng khoản tiền nhỏ – vài chục, vài trăm – với ngày tháng kéo dài hơn ba mươi năm.

Tổng cộng cuối cùng: hai trăm nghìn tệ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)