Chương 5 - Cuộc Đời Của Liên Chi
5
Ta nói ta thích mưa bụi Giang Nam, chàng bèn sai người dựng một đình ngắm mưa.
Ta nói xuân về thả diều là vui nhất, chàng tự tay làm diều, thả cho ta xem…
Tất cả dịu dàng, tất cả chuyên tâm ấy…
Đâu là thật, đâu là giả?
Ngu bà từng nói với ta:
“Lòng người phức tạp lắm. Nếu không muốn chịu khổ, thì đừng trao hết chân tình cho ai.”
Nhưng khi ta trở thành người của chàng, ta đã đem cả trái tim này dâng cho chàng rồi.
Ngày hôm sau, ta thu lại hết tâm tư rối loạn trong lòng.
Nếu chàng thật sự vô tình, thì ta cũng đành trả lại trọn vẹn ba năm tình nghĩa này cho chàng vậy.
Ta cầm lấy kim chỉ, tiếp tục vá áo lót cho chàng, từng mũi từng mũi ken dày cẩn thận.
Nếu tấm chân tình này chàng không cần, vậy thì đành thôi.
Chỉ là khâu được một lúc, nước mắt cứ tự nhiên trào ra, rớt xuống vải.
Ta với chàng… vốn không nên thành ra thế này mới phải!
Ta vốn chỉ là một đứa bé câm lang thang nơi đại mạc Tây Bắc, tên họ, quê quán đều không nhớ rõ.
Vì muốn sống sót, ngày ăn gió uống sương, tranh giành với chó hoang cũng là chuyện thường tình.
Ta không biết cuộc đời lay lắt bữa đói bữa no ấy khi nào mới kết thúc.
Sau đó ta gặp được Ngu bà, một phụ nhân đầu bạc phơ.
Bà lùa một bầy dê tránh mưa dưới vách đá, trong hang sâu vô tình trông thấy ta.
Bà bảo ta đáng thương giống hệt bà, bèn thu nhận ta, từ đó ta mới có nơi nương thân.
Ban ngày ta theo Ngu bà chăn dê, đêm đến nằm ngủ trong lều vải.
Ngu bà nói ta mệnh lớn, lưu lạc nơi hoang mạc lâu như thế vẫn chưa chết đói, giống như cỏ Liên Chi kia, rơi nơi nào thì bén rễ nơi ấy, nên đặt tên cho ta là Liên Chi.
Ngu bà dặn:
“Lòng người khó dò, phải giấu kỹ tâm can vào bụng, chớ để ai nhìn thấu.”
Bà bắt ta bó ngực, mặc nam y.
Từ ấy, thiên hạ đều biết Ngu bà lượm được một đứa bé câm, gầy quắt, tóc tai bù xù.
Nhưng Ngu bà già yếu quá rồi, cả đời phiêu bạt nơi đại mạc.
Một lần nghỉ chân trên sườn núi, bà thiếp đi mà không bao giờ tỉnh lại, ra đi rất yên lành.
Ta cầm cuốc đào suốt một đêm, đào một hố sâu nửa người chôn cất bà, rồi ngồi cạnh mộ ba ngày ba đêm.
Từ đó, ta lại cô đơn một mình.
Ta lùa dê đi xuống thung lũng, chỗ ấy cỏ mọc tươi tốt hơn.
Nào ngờ thấy trước cửa hang có vết máu.
Hay là sói?
Ta vội kéo đàn dê xuống núi, bỗng nghe bên trong có tiếng người rên:
“Có ai… không…”
Thanh âm trầm thấp, đầy khát vọng cầu sinh.
Ta nhóm lửa đốt bó đuốc, run run tiến vào.
Trong hang chật hẹp ấy, ta lần đầu tiên nhìn thấy chàng.
Khi ấy đôi mắt chàng đã mù lòa, chân trái mưng mủ chảy máu, người đầy vết máu khô bám bẩn, lúc tỉnh lúc mê.
Ta đi tìm nước, cẩn thận lau rửa qua loa cho chàng, rồi lấy chăn cũ quấn chặt.
Ngày trước Ngu bà dạy ta phân biệt thảo dược:
“Đi lại trên thảo nguyên, thể nào cũng bị thương, làm sao cứ chờ người cứu? Biết được những thứ này mới có thể tự giữ mạng.”
Ta đi hái thuốc, dùng đá nghiền nát làm cao, đắp lên tay chân và mắt chàng.
Qua hai ngày, chàng cuối cùng tỉnh lại, nắm tay ta hỏi:
“Là ngươi cứu ta sao?”
Ta khẽ gật đầu.
Nhưng chàng khi ấy vẫn không thấy gì.
Ta nghĩ có lẽ đời này chàng sẽ mù hẳn. Nếu chẳng ai đến tìm, ta sẽ dắt chàng chăn dê, kẻ câm với kẻ mù, cũng coi như một đôi.
Dù mù lòa, nhưng giữa lông mày chàng vẫn lộ vẻ anh tuấn lẫm liệt.
Ta thầm nghĩ, nếu được cùng một nam tử thế này sống trọn đời, cũng coi như nhặt được phúc phần lớn lao.
Ta vắt sữa dê, múc từng muỗng đút chàng uống.
Khi thay thuốc, chàng chạm tay ta, khẽ hỏi:
“Ngươi là nữ nhân phải không?”
Ta vội lắc tay phủ nhận.
“Ngươi không cần dối ta, cổ tay ngươi thon nhỏ thế này, nhất định là nữ nhân.”
Ta lùi lại, nhưng chàng vẫn nắm lấy:
“Đừng sợ, ta không làm hại ngươi. Ngươi đã cứu ta, ngày sau ta ắt sẽ báo đáp đàng hoàng.”
Đêm ấy gió cát lồng lộng, trong lều chỉ có một tấm chăn.
Ta nhường cho chàng lớp da dê dày nhất, còn mình co ro run rẩy.
Chàng xoay người lại, khẽ ôm lấy ta.
Ta cảm nhận được hơi ấm trên người chàng, lòng nghĩ nếu chẳng có ai tới tìm, ta sẽ dắt chàng chăn dê cả đời.
Ba ngày sau, mắt chàng dần nhìn rõ.
Khi mở mắt thấy ta lần đầu, chàng khựng lại, bất ngờ ôm chầm lấy ta, khàn giọng nói:
“Nguyệt nhi, ta cuối cùng cũng tìm được nàng rồi.”
Ta giãy ra khỏi vòng tay chàng, lắc đầu, dùng thủ ngữ nói:
“Ta không gọi là Nguyệt nhi. Ta tên Liên Chi, cỏ Liên Chi.”
Ta bứt một nhánh cỏ Liên Chi đưa cho chàng xem, chàng nhìn một cái liền hiểu ngay.
Chàng nhìn vết thương trên tay chân ta, nắm chặt tay ta hỏi:
“Lúc hái thuốc bị quệt phải sao?”
Ta khẽ gật đầu.
Chàng cứ nắm tay ta thật lâu, hơi ấm ấy thấm dần vào lòng ta.
ĐỌC TIẾP: