Lần đầu tiên đến nhà bạn trai ở Thượng Hải, bố mẹ anh ấy nhiệt tình tiếp đãi tôi, còn dúi cho tôi một phong bao lì xì dày cộp.
Sau bữa ăn, mẹ anh ta vừa uống trà vừa bóng gió hỏi tôi:
“Tiểu Thẩm, cháu là con một đúng không?”
Tôi thành thật trả lời:
“Không ạ, cháu còn có một em trai.”
Nụ cười trên mặt bà lập tức đông cứng lại.
Bà lo lắng truy hỏi:
“Thế bố mẹ cháu đã mua nhà cho em trai cháu chưa?”
Tôi thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn lễ phép đáp lời:
“Nó tự chọn được một căn hộ lớn ở trung tâm thành phố, bố mẹ cháu trả tiền đặt cọc.”
Sắc mặt bà lập tức vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi chất vấn tôi:
“Có phải cháu đang trả tiền vay ngân hàng thay cho em trai đúng không?”
Tôi nghĩ một lúc, thẻ tín dụng em tôi dùng để trả khoản vay đúng là có liên kết với thẻ phụ của tôi.
Tôi khẽ gật đầu.
Bà ta như phát điên, hất tung bàn ăn, lao thẳng đến trước mặt tôi mắng chửi om sòm:
“Biết ngay mà, mấy đứa vùng Tứ tỉnh Sơn Hà như các người toàn là mấy con chị gái nuôi em trai! Dám hút máu đến nhà chúng tôi à! Hôm nay bà đây không dạy dỗ cô một trận thì không xong!”
Tôi là chị gái nuôi em trai sao?
Bố mẹ tôi giao toàn bộ công ty trị giá hàng trăm triệu cho tôi.
Em tôi ra ngoài tự khởi nghiệp.
Tôi đối xử tốt với nó thì sao chứ?
Bình luận