Chương 5 - Cuộc Chiến Trong Địa Phủ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Câm miệng!!”

Tiếng gầm của Diêm Vương như sấm động trời, khiến tất cả quỷ sai xung quanh giật nảy mình.

“Gánh tội? Ai gánh? Để cô ta gánh à?”

“Giang Miên Miên! Đến giờ cô vẫn không biết cô vừa đắc tội với ai sao? Cô tưởng cô ta vẫn chỉ là một trợ lý quèn ở Địa Phủ, để mặc cô chèn ép bắt nạt?”

Ngài hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi nói:

“Một tháng trước, Chu Ngôn Mặc đã vượt qua kỳ thi tiên của Thiên Đình. Hiện tại cô ấy là Tuần Sát Sứ của Tam Giới, có quyền giám sát mọi việc trong ba cõi, và báo cáo trực tiếp lên Thiên Đế!”

“Cô lại định để cô ấy gánh tội thay?!”

6

Lời vừa nói ra, khắp nơi lập tức tĩnh lặng như tờ.

Đám quỷ sai vừa rồi còn hùng hổ áp giải tôi giờ mặt mày tái mét, hoảng loạn không dám thở mạnh.

Sắc mặt Giang Miên Miên trắng bệch như tờ giấy, lúc này mới hiểu ra mình đã “đâm đầu vào tường sắt”.

Tôi chỉnh lại y phục, lấy ra “Bảo Sách” – nơi ghi chép những tố cáo của quỷ hồn đối với Giang Miên Miên.

Gã thợ trồng hoa Bỉ Ngạn chen đầu ra khỏi bảo sách:

“Đại nhân nhất định phải làm chủ cho tôi! Giang Miên Miên cưỡng ép đòi tôi đưa hoa Bỉ Ngạn ngàn năm mới nở một lần để làm son môi, còn đe dọa nếu không cho sẽ biến mệnh kiếp sau của tôi thành kẻ ăn mày!”

Tiểu lại của phòng Mạnh Bà chen lên phía trước, mặt mày đầy uất ức:

“Giang Miên Miên chê canh Mạnh Bà khó uống, trực tiếp thả hết một đám hồn phách đi. Giờ đám đó giữ nguyên ký ức tiền kiếp quay về nhân gian báo thù, gây ra mấy vụ án mạng rồi đó ạ!”

Vệ binh của Điện Luân Hồi chống nạnh bức xúc:

“Cô ta còn dựa vào thân phận mà tùy tiện điều động quỷ sai các phòng ban làm việc riêng cho mình, nào là khuân vác hàng xa xỉ từ nhân gian, nào là xây khu vườn tư nhân. Ai không nghe thì dọa sẽ đày xuống mười tám tầng địa ngục!”

Rất nhiều quỷ sai trước giờ chỉ dám giận mà không dám nói, nay khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, liền đồng loạt trút ra cho hả giận.

Bọn họ mỗi người nói một câu, sắc mặt Diêm Vương lại càng thêm âm trầm.

Khi ngài quay sang nhìn Giang Miên Miên, lửa giận trong mắt gần như muốn bùng cháy.

“Giang Miên Miên! Sau lưng ta mà cô dám làm ra bao nhiêu chuyện ác như vậy? Cô đúng là ‘bảo bối tốt’ của ta đấy!”

Từ trước đến nay, Diêm Vương vẫn luôn cho rằng Giang Miên Miên chỉ hơi kiêu căng, tùy hứng một chút, làm mấy việc nhỏ không đáng ngại, mình chiều chuộng chút cũng không sao.

Nào ngờ, khi không có mình để mắt, cô ta đã khiến Địa Phủ long trời lở đất, suýt nữa còn kéo cả mình vào tội bị cách chức.

Khoảnh khắc này, chút thiên vị đáng thương còn sót lại của Diêm Vương dành cho Giang Miên Miên cũng hoàn toàn bị thiêu rụi trong cơn thịnh nộ ngút trời.

Diêm Vương nhìn cô ta lạnh lùng, cất giọng băng giá:

“Hiện tại chứng cứ đã rõ ràng, cô còn gì để nói? Những việc cô làm quả thật trái với thiên đạo, hôm nay bổn vương đành phải tước bỏ mọi danh hiệu và đặc quyền của cô!”

“Phạt cô bị đày xuống tầng sâu nhất của Mười Tám Tầng Địa Ngục để hối lỗi suy ngẫm!”

Nói xong, ngài không thèm nhìn cô ta thêm một cái, xoay người rời đi.

Giang Miên Miên chẳng còn màng đến thể diện, bò lồm cồm tới, ôm chặt lấy chân Diêm Vương.

“Anh Diêm La! Em sai rồi! Em không cố ý đâu, xin anh tha cho em lần này thôi, sau này em sẽ ngoan, thật sự mà!”

Cô ta khóc lóc thảm thiết, bình thường Diêm Vương đã mềm lòng mà bỏ qua từ lâu rồi.

Nhưng lúc này, Diêm Vương chỉ thản nhiên nhìn xuống, sau đó lạnh lùng rút chân ra.

“Cô đã làm ra biết bao nhiêu chuyện thất đức, ta còn có thể tha thứ sao?”

“Là ta đã quá nuông chiều để cô lộng hành như thế này. Hãy xuống Địa Ngục mà hối cải đi.”

Giang Miên Miên sợ đến mức ngay cả khóc cũng quên mất.

“Không! Anh Diêm La, anh từng nói sẽ mãi mãi yêu chiều em… Chẳng lẽ tất cả đều là lừa dối sao?”

Bước chân Diêm Vương khựng lại một chút. Giang Miên Miên vui mừng ngẩng đầu, trong mắt lóe lên hy vọng như nắm được cọng rơm cứu mạng.

Thế nhưng ngay sau đó, Diêm Vương đã tự tay bóp nát hy vọng ấy.

“Yêu chiều cô ư?”

“Là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời bổn vương.”

Dứt lời, ngài không quay đầu lại, thẳng bước rời đi.

Bàn tay Giang Miên Miên giơ ra vẫn còn cứng đờ giữa không trung, hồn bay phách lạc lẩm bẩm:

“Không thể nào… không thể nào… tất cả chỉ là mơ thôi…”

Đám quỷ sai xung quanh giờ không còn gì e dè nữa, bước lên áp giải cô ta một cách không khoan nhượng.

Tiếng gào khóc cầu xin ngày càng yếu ớt, rồi hoàn toàn biến mất trong cơn gió âm u dẫn xuống Địa Ngục.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)