Vì khi còn sống tôi tận tụy làm trợ lý cho Hắc lão đại suốt 8 năm, xuống địa phủ lại bị tính âm công đức, dính ngay âm 20 vạn điểm.
Để sớm được đầu thai, tôi liều mạng cày cuốc, một bước lên mây, làm đến phó chủ nhiệm phòng Đầu Thai.
Đang định chọn một kịch bản đầu thai “nằm cũng thắng” cho kiếp sau thì Hắc Bạch Vô Thường đột nhiên đá tôi vào thẳng điện Diêm Vương làm trợ lý đặc biệt.
Hỏi ra mới biết thì ra gần đây Diêm Vương đi xem mắt phải một cô nàng “bé ỏng bé eo”, khiến Văn phòng Đầu Thai bị đảo tung lên, nên mới gọi tôi – đứa chuyên xử lý mớ bòng bong – đến dọn dẹp hậu quả.
Không ngờ ngày đầu tiên tôi chính thức nhậm chức, cô nàng kia đã chỉ thẳng vào tôi nũng nịu với Diêm Vương:
“Làm gì có quỷ sai nào ngày đầu báo danh lại mặc đồ hồng phấn như vậy chứ, em biết rồi, nhất định cô ta chính là kiểu tiểu tam mê gọi bánh bao sữa đặc trong tiệc công ty đấy!”
“Đừng tưởng leo được lên giường mà trèo lên được vị trí này là chị không trị được em, loại người như em kiếp trước tôi làm tổng tài thấy nhiều rồi!”
Tôi nhìn bộ đồ công vụ bị máu nhuộm thành màu hồng, chỉ muốn dùng ngón chân đào ra một tòa lâu đài mộng mơ của Barbie.
Tôi – người từng cày chết bao nhiêu oan hồn nơi Địa Phủ – mà lại bị vu oan thành “tiểu tam vô dụng”?
Bình luận