Chương 4 - Cuộc Chiến Tiền Bạc Trong Gia Đình
4
“Mẹ không phải thích ở với em con nhất à? Vậy giờ con cho mẹ về đó ở, sao lại bảo mất mặt?”
“Nhà con nhỏ quá, không thờ nổi tượng Phật lớn như mẹ nữa đâu! Về ở với em không phải tiện chăm nó hơn sao, khỏi phải chạy qua chạy lại.”
Đầu dây bên kia, tôi nghe thấy tiếng tài xế giục mẹ xuống xe dỡ đồ. Mẹ nói với họ vài câu lấy lệ, rồi quay qua lại bắt đầu nặng lời với tôi.
“Mày thôi cái kiểu giả vờ làm người tốt đi. Mày muốn tao với ba mày hầu hạ con em mày, rồi mày lại quay sang đóng vai đáng thương, kể lể là tụi tao thiên vị, phải không? Mày muốn người ta chỉ trỏ chửi thẳng vào mặt vợ chồng tao đấy à?”
“Trong đầu toàn mấy ý nghĩ độc ác, mày không sợ sau này con gái mày phải chịu quả báo sao? Mày mà cứ sống kiểu này, tao thấy con mày sớm muộn cũng chết yểu thôi!”
Tôi tức đến mức siết chặt nắm đấm.
Con gái tôi mũm mĩm đáng yêu như vậy, ngủ còn hay mỉm cười, vậy mà người bà ngoại như bà lại nhẫn tâm nguyền rủa nó như thế?
Tôi im lặng thật lâu, khiến bà tưởng tôi chịu thua rồi.
Bà hừ lạnh một tiếng, giọng điệu lại trở về cái kiểu bề trên:
“Mày lập tức trả tiền xe lần nữa, kêu tài xế quay lại đem hành lý của tao về. Tao còn có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Bằng không, tao sẽ khiến mày thân bại danh liệt!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút ngắt máy.
Tôi làm theo lời bà, gọi lại cho tài xế — nhưng là để nói điều ngược lại hoàn toàn.
Tôi dặn họ bật hết loa thùng đã chuẩn bị sẵn, âm lượng mở to nhất có thể, tôi muốn cả khu phố đều biết: hôm nay mẹ tôi chính thức dọn nhà, vui vẻ chia tay, rộn ràng tưng bừng!
Một người mà chỉ dọn nhà thôi cũng đủ làm hàng xóm náo loạn, thì ai mà không muốn “góp vui” một câu?
Mẹ tôi còn cố dúi tiền cho tài xế để họ tắt loa.
Nhưng bà đâu biết, tôi đã dặn trước: bà trả bao nhiêu, tôi trả gấp đôi!
So tiền? Tôi không bao giờ thua mẹ tôi đâu.
Cuối cùng, nhà em gái không đủ chỗ, đành phải dỡ đồ xuống ngoài lề đường. Vừa chắn lối đi, lại bị tổ dân phố phạt thêm hai triệu.
Vậy mà mẹ tôi chẳng hề thấy mình sai, còn bắt taxi ngay trong đêm tới nhà tôi “tính sổ”.
Rầm rầm rầm…
Mẹ tôi vặn khóa mãi không mở được, bắt đầu đập cửa ầm ầm.
“Tống Vãn Ý! Mở cửa cho tao ra ngay!”
Lúc thay khóa, tôi tiện thể bảo thợ lắp luôn mắt thần có tích hợp camera và micro.
Tôi không buồn ra ngoài, chỉ ngồi trong phòng làm việc nhìn mẹ qua màn hình.
Mặt bà đỏ bừng vì tức giận, trán nổi gân xanh quầng mắt thâm sì, đôi mắt đỏ au như thể muốn nuốt chửng cả cánh cửa.
Tôi khẽ ho một tiếng, bật micro lên, lạnh lùng nói:
“Bảo mẫu, cô bị sa thải rồi.”
Nghe xong, bà càng điên tiết hơn.
Không biết tiếng phát ra từ đâu, bà chỉ về phía phòng con tôi thường chơi và hét chửi:
“Con chó chết vô lương tâm kia, con vừa nói ai là bảo mẫu hả?”
Bà luôn miệng bảo ra ngoài rằng ở nhà tôi như người giúp việc, chăm cái này cái kia — thế mà giờ nghe tôi gọi đúng như vậy lại chịu không nổi?
“con ra mở cửa cho mẹ ngay! Không thì mẹ đập đầu vào cửa chết cho con coi, để xem sau này con sống sao nổi!”
Chiêu một khóc, hai làm loạn, ba đòi chết, bà đã dùng từ khi tôi còn nhỏ.
Tôi nhớ hồi tiểu học, tôi xin bà hai chục nghìn để mua đồng phục trường, bà không cho.
Bà nói: “Nhà còn bao nhiêu khoản phải chi, hết tiền rồi. Áo đồng phục mặc cũng được, không mặc cũng chẳng sao. Cùng lắm lấy đồ cũ của em mày mà sửa lại.”
Nhưng đợt đó, em tôi đăng ký lớp múa thiếu nhi, học phí tận hai triệu.
Mẹ tôi nói có chuyên gia từ tỉnh về dạy, đáng đồng tiền lắm.
Bạn bè tôi có thể không cần mặc đồng phục, nhưng với tôi, đó là bộ đồ mới duy nhất cả năm.
Tôi thật sự muốn mặc, nên đứng chắn trước cửa, không cho bà và em tôi ra đăng ký lớp.
Mẹ tôi khuyên không được, chửi không xong, cuối cùng bà lôi ra một sợi dây thừng, quăng lên xà nhà, gào lên:
“Tao làm mẹ mày mà không nuôi nổi hai đứa con. Mày đã không hài lòng gì thì tao chết cho mày vừa lòng!”
Nhưng điều tôi muốn chỉ là… hai chục nghìn.
Bà biết tôi mềm lòng, nên luôn biết cách bấu đúng chỗ yếu của tôi để bóp.
Kết quả là sau khóa học đó, em tôi chẳng học được cú uốn người nào, chỉ rèn được xương dẻo thôi.
Nghĩ lại chuyện đó, điều duy nhất tôi thấy tiếc là năm ấy… tôi không đá luôn cái ghế cho bà ngã!
Bây giờ bà ta lại cho tôi thêm một cơ hội nữa, thế là tôi nhẹ giọng “gợi ý” luôn:
“Đừng đập đầu vào cửa, đập vào góc tường ấy.”
“Nhẹ thế thì chết làm sao được, phải mạnh lên chứ. Không lẽ bốn chén ‘Phật nhảy tường’ kia, mẹ không ăn được miếng nào nên đói à?”