Chương 5 - Cuộc Chiến Thai Nhi Giữa Hai Bà Mẹ
Ngay trong khoảnh khắc đó, bà ngoại lao đến, ôm tôi vào lòng.
Chắn ngay trước tay của Lâm Ngọc Mai.
Ánh mắt bà ta gắt gao dán vào tôi, gào lên:
“Đó là con của tôi! Là trạng nguyên lang của tôi!”
Mẹ lập tức ôm tôi vào ngực, bảo vệ tôi.
“Chị! Tỉnh lại đi, đây là con gái của em!”
“Của mày?”
Lâm Ngọc Mai bật cười, nước mắt hòa với nước miếng chảy xuống cằm.
“Tại sao mày lại có đứa con khỏe mạnh thế này?
Đồ tiện nhân không biết đẻ, mày đã hại chết con của tao rồi!”
Bà ta đột nhiên lao tới, túm tóc mẹ tôi.
“Nó vốn dĩ phải là con của tao! Đồ đàn bà thối tha, mày cướp mất cuộc đời tao rồi!”
Cho đến khi cha tôi gọi cảnh sát, bọn họ mới khống chế được Lâm Ngọc Mai.
Bà ta vẫn vùng vẫy, hét điên dại:
“Đừng tưởng tao không biết! Mày cũng trọng sinh! Tao mới là mẹ của mày đó!”
Nghe câu ấy, ký ức và uất ức của kiếp trước lập tức tràn về.
Tôi nắm chặt tay mẹ, bật khóc nức nở.
Thề rằng kiếp này, tôi sẽ cắt đứt hoàn toàn mọi liên quan với người đàn bà điên đó.
Sau này nghe bà ngoại kể lại, khi bị đưa đi, Lâm Ngọc Mai liên tục đập vào cửa sổ xe cảnh sát.
Miệng không ngừng lặp đi lặp lại:
“Mẹ tôi năm đó cũng nói tôi không bằng em gái… tôi không thể để con mình cũng như vậy…”
Tim tôi khẽ run lên.
Lâm Ngọc Mai dường như đã khác với người phụ nữ ở kiếp trước rồi.
Bà bị đưa trở lại bệnh viện tâm thần để theo dõi nửa tháng.
Sau khi ra viện, bà trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Y tá nói rằng trong bệnh viện, Lâm Ngọc Mai không khóc cũng chẳng la hét.
Ngày đêm chỉ ôm chặt một chiếc gối.
Thì ra, bà coi chiếc gối đó là tôi.
Bà không còn ganh đua, cũng không tự hành hạ mình nữa.
Ngược lại, đôi khi còn khe khẽ hát bài ru mà bà ngoại từng hát cho dì nghe.
Từng câu từng chữ đều không sai một tiếng.
Một bài hát ru dịu dàng như thế, chưa từng có ai hát cho bà nghe bao giờ.
Các bác sĩ và y tá đều cho rằng bà đã hoàn toàn hồi phục, nên cho phép xuất viện.
Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau khi xuất viện, mỗi lần đến thăm tôi, bà đều mang theo quà nhỏ.
Có khi là một chiếc bánh kem nhỏ.
Có khi là một quyển truyện tranh xinh xắn.
Toàn là những thứ tôi thích.
Nhưng vì trong lòng vẫn còn ác cảm với bà từ kiếp trước, tôi chẳng buồn liếc nhìn.
Thế nên mỗi lần đến, bà chỉ lặng lẽ ngồi xổm ở góc xa.
Lặng lẽ nhìn tôi bò chơi trên sàn.
Không nói một lời, nhưng trong mắt bà ánh lên nỗi khao khát không thể giấu.
Mẹ tôi là người mềm lòng, thấy bà đáng thương nên thỉnh thoảng cho phép bà bế tôi một lát.
Khi bế tôi, động tác của Lâm Ngọc Mai vô cùng nhẹ nhàng.
Ngón tay bà lơ lửng trên lưng tôi, không dám chạm xuống, như sợ làm tôi vỡ tan.
Mọi người đều nói rằng Lâm Ngọc Mai đã biết điều rồi, không còn điên nữa.
Tôi cũng dần buông lỏng cảnh giác.
Nhưng vào buổi chiều hôm đó, khi bà bế tôi ra ban công tắm nắng.
Một chuyện ngoài dự đoán đã xảy ra.
Bà đột nhiên ôm tôi lao thẳng về phía cửa!
“Chị! Chị đang làm gì thế!”
May mà mẹ tôi phát hiện kịp thời, chặn được Lâm Ngọc Mai.
“Tôi phải đưa nó đi học tiếng Anh!”
Thấy tôi sắp khóc, Lâm Ngọc Mai liền bịt chặt miệng tôi, giọng run rẩy:
“Cô xem đi, nó cũng nói muốn học tiếng Anh mà! Nó không thể thua, không thể như tôi — bị nói là mãi không bằng em gái…”
Tôi vùng vẫy trong lòng bà,
Ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc tỏa ra từ người bà, đắng nghét.
Cảm giác y như cơn đau và nghẹt thở khi bị bà kẹp chết trong kiếp trước.
Tôi nghĩ lần này mình tiêu đời rồi.
Nhưng may thay, tay bà run nhẹ, lỏng ra một chút.
Tôi chớp thời cơ, cắn thật mạnh vào ngón tay bà.
Rồi bật khóc thất thanh.
Mẹ tôi lập tức đỏ hoe mắt, gỡ mạnh tay bà ra.
“Chị làm con bé đau rồi!”
Nhìn thấy vết đỏ trên người tôi, Lâm Ngọc Mai bỗng ngồi phịch xuống đất.
Như người vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dài,
Bà tự tát vào mặt mình hai cái thật mạnh.
“Chị không cố ý… chị chỉ muốn tốt cho con bé… không để nó giống chị, yếu đuối, hèn nhát…”
Mẹ ôm tôi, ngồi xuống bên cạnh bà, nước mắt rơi xuống mu bàn tay bà ấy.
Mẹ nói bằng giọng đầy trĩu nặng:
“Chị à… cái tốt không phải là do ép buộc mà thành.”