Chương 2 - Cuộc Chiến Không Lời Nói
Một tràng trách móc như vỡ chợ, không một lời hỏi han tôi vì sao lại về nhà.
Không một lời quan tâm.
Chỉ toàn trách tôi làm anh ta “mất mặt”.
Ngay khoảnh khắc đó, tim tôi chết hẳn.
Tôi không tranh cãi.
Chỉ bình tĩnh, như đang thuyết trình, hỏi:
“Ba mươi người ăn, tính rẻ nhất mỗi người hai trăm, riêng tiền thức ăn đã sáu triệu.
Cộng thêm rượu bia, nước ngọt, linh tinh thì cũng phải tám triệu.
Số tiền này – anh trả, hay mẹ anh trả?”
Trần Hạo câm lặng.
Vài giây sau, anh ta mới trở lại giọng điệu quen thuộc – lấp liếm:
“Ôi giời, trong nhà cả mà, nói tiền nong ra mất tình cảm lắm. Em chịu khó tí không được à?
Mẹ anh cũng chỉ muốn không khí vui vẻ, bà không có ý xấu đâu.”
“Chịu khó?”
Tôi lặp lại hai từ đó, cảm thấy vừa buồn cười vừa cay đắng.
“Trần Hạo, sĩ diện của anh, tự anh giữ.
Tôi không phải công cụ cho anh.”
“Em… Lâm Thư, em đúng là vô lý!”
“Thật sao?”
Tôi cắt ngang lời anh, “Vậy nói tôi nghe – trong lòng anh, vất vả của tôi và sĩ diện của anh, cái nào quan trọng hơn?”
Lại im lặng.
Tôi đã có câu trả lời.
Không cho anh thêm cơ hội nói tiếp, tôi cúp máy.
Rồi chặn luôn số của anh, Vương Á Bình, Trần Thiến, cùng tất cả họ hàng nhà họ Trần.
Thế giới, cuối cùng cũng yên tĩnh thật sự.
Mẹ mang đến một đĩa bánh chẻo vừa luộc xong, trắng mềm, còn bốc hơi nghi ngút.
“Ăn đi con. Ăn bánh chẻo rồi, mọi chuyện coi như qua hết.”
Tôi gắp một cái, cắn nhẹ.
Nhân là trứng và hẹ quen thuộc.
Nước mắt tôi rơi xuống bánh, không báo trước, để lại một vệt mờ nơi vỏ bánh.
Tôi bỗng nhận ra — Cuộc hôn nhân này, có lẽ từ đầu đã là một sai lầm.
02
Sau khi chặn Trần Hạo, anh ta bắt đầu dùng tin nhắn để “tra tấn” tôi.
Tin đầu tiên là một “bức thư xin lỗi” dài lê thê.
Đọc hết, tôi thấy toàn bộ nội dung chỉ gói gọn một ý:
“Mẹ anh không sai, em mới là người có lỗi. Em quay về xin lỗi là xong.”
“Tiểu Thư, anh biết em đã mệt mỏi rồi.
Nhưng mẹ anh lớn tuổi, chỉ thích đông vui. Bà không có ác ý.
Bà cũng chỉ muốn khoe với họ hàng rằng anh cưới được cô con dâu đảm đang, giỏi giang.
Việc em bỏ đi bất ngờ khiến bà mất mặt.
Em quay về đi, dịu giọng một chút với mẹ, đợi bà nguôi rồi thì mọi chuyện lại như cũ – được không?”
“Lại như cũ?”
Tôi nhìn ba chữ đó, trong bụng dậy sóng.
“Như cũ” – là như thế nào?
Là lúc cưới, Vương Á Bình vin vào lý do “người trẻ tiêu xài hoang phí, mẹ giữ giùm cho” để thu lại 200 triệu tiền cưới mà ba mẹ tôi cho, rồi quay đầu dùng 150 triệu đó mua xe Beetle cho em chồng Trần Thiến, miệng còn nói: “Con gái ra đường có xe đi cho tiện”?
Là lúc tôi mới mang thai, nghén đến mức trời đất đảo lộn, uống nước cũng muốn ói, vậy mà Vương Á Bình ngày nào cũng bưng nồi chân giò béo ngậy tới bắt tôi ăn, mặt lạnh như tiền ra lệnh: “Không ăn cũng phải ăn! Vì cháu đích tôn của tôi, cô phải cố mà ăn! Ói rồi thì ăn tiếp!”
Là khi tôi tan làm ở phòng kiểm toán lúc 11 giờ đêm, người mệt mỏi rã rời, về đến nhà thì thấy cảnh tượng bừa bộn.
Vỏ hộp đồ ăn đầy bàn, Trần Hạo đeo tai nghe chơi game, không buồn quay đầu lại: “Mẹ với em gái anh qua chơi, nhà hơi bừa. Anh mải nói chuyện với họ, không dọn được, em thu dọn giúp đi.”
Là em chồng Trần Thiến tự tiện ra vào phòng ngủ vợ chồng tôi như đi dạo sau vườn, hôm nay tiện tay cầm đi thỏi son mới mua của tôi, mai lại lấy luôn chai nước hoa chưa khui.
Tôi phát hiện thì cô ta còn ngẩng cao đầu nói: “Chị dâu nhiều tiền thế còn keo kiệt làm gì?
Cho em mượn tí thì sao? Đúng là nhỏ nhen!”
Và mỗi lần tôi cố gắng nói chuyện với Trần Hạo, anh ta chỉ dùng mấy câu quen thuộc để qua chuyện:
“Em ấy còn nhỏ, em so đo làm gì?”
“Mẹ anh là kiểu người ngoài cứng trong mềm, bà vất vả lắm rồi, em nhịn chút đi.”
“Đều là người trong nhà, phân biệt làm gì?”
Ba năm qua tôi đã “nhịn”, đã “không chấp” biết bao lần.
Nhưng thứ tôi nhận được không phải là sự tôn trọng hay cảm thông.
Mà là sự được đằng chân lân đằng đầu, là những đòi hỏi càng lúc càng quá đáng.
Trong mắt họ, tôi chỉ là trái hồng mềm dễ bóp.
Là cây ATM không giới hạn.
Là người giúp việc không cần cảm xúc, không biết mệt mỏi, không cần trả lương.
Còn người chồng từng hứa sẽ yêu thương, bảo vệ tôi cả đời, lại trở thành cánh tay đắc lực nhất của họ — kẻ đưa dao cho người khác đâm tôi.
Trái tim tôi, từ lâu đã bị những lần thất vọng ấy cắt xé đến tan nát.
Những oán hận tích tụ, như chất độc ngấm sâu trong máu.
Và giờ, chỉ vì một bữa cơm tất niên, đã hoàn toàn bùng nổ.
Tôi nhìn tin nhắn giả tạo của Trần Hạo, tay gõ phím như bay:
“Muốn tôi xin lỗi? Được thôi.
Nhưng trước hết, bảo mẹ anh trả lại 200 triệu tiền cưới cho tôi.
Khi nào tôi nhận được tiền, tôi sẽ cân nhắc việc quay về.”
Gửi.
Điện thoại bên kia im bặt.
Tôi biết — tôi vừa đánh trúng tử huyệt của họ.
Tiền, mới là thứ họ xem là sinh mạng.