Chương 1 - Cuộc Chiến Không Lời Nói

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Gia đình chồng có một nhóm chat riêng, mẹ chồng tôi thẳng thừng @tôi:

“Con dâu à, bữa cơm giao thừa ba mươi người năm nay giao hết cho con nhé. Từ đi chợ, nấu nướng, dọn dẹp cho đến thanh toán, một mình con lo trọn gói.”

Em chồng lập tức hùa theo: “Chị dâu phải thể hiện cho tốt nha, tụi em chỉ chờ ăn đại tiệc thôi đó!”

Cả đám người trong nhóm cười đùa rôm rả, nhấn like lia lịa.

Tôi nhìn màn hình, không trả lời một chữ.

Lặng lẽ rời khỏi nhóm chat, đặt vé máy bay sớm nhất để về nhà mẹ đẻ.

Tối giao thừa, mẹ chồng gọi đến điện thoại nhà mẹ tôi, giọng gào thét chất vấn vì sao tôi “mất tích”.

Mẹ tôi bật loa ngoài, tôi bình tĩnh nói:

“Vì con không phải người giúp việc mà nhà mẹ bỏ tiền thuê. Cũng không phải kẻ khờ sẵn sàng bị lợi dụng.”

01

Điện thoại rung bần bật trên bàn, như con bọ cánh cứng hấp hối – cố chấp mà vô ích.

Trên màn hình hiện lên hai chữ “Mẹ chồng”, tôi không nghe máy.

Chỉ cần lướt một cái, thế giới lại trở nên yên tĩnh.

Tôi vừa rời khỏi nhóm có tên “Gia đình nhà họ Trần hòa thuận yêu thương”.

Ngay trước khi rời nhóm, mẹ chồng – Vương Á Bình – vẫn còn dùng giọng điệu không cho phép phản bác để giao cho tôi nhiệm vụ chuẩn bị bữa cơm tất niên.

Ba mươi người, từ đi chợ, rửa rau, nấu nướng đến dọn dẹp, tính tiền – bà dùng bốn chữ “toàn quyền phụ trách” nhẹ nhàng như không, đè lên tôi một ngọn núi.

Em chồng – Trần Thiến – lập tức tiếp lời: “Chị dâu nhớ thể hiện cho tốt nha”, kèm một icon cười che miệng, vừa giống ban ơn, vừa giống giám sát.

Mấy chục người họ hàng trong nhóm chat đua nhau thả like và icon chờ ăn tiệc.

Không ai hỏi tôi: Lâm Thư, em có đồng ý không? Em có mệt không?”

Cứ như thể tôi – Lâm Thư – sinh ra là để làm “dịch vụ trọn gói” cho nhà họ Trần.

Tôi nhìn dòng tin nhắn @ tên mình suốt một phút.

Sau đó, tôi bấm vào góc phải màn hình, chọn “Xóa và rời nhóm”.

Động tác gọn gàng, không chút do dự.

Tiếp theo, tôi mở app đặt vé, chọn chuyến bay gần nhất về nhà mẹ đẻ sau 2 tiếng nữa.

Chỉ mất mười phút để thu dọn đồ – một chiếc vali 20 inch, vài bộ quần áo, toàn bộ giấy tờ tùy thân.

Khi đóng cửa lại, tôi ngoái nhìn căn nhà gọi là “tổ ấm” một lần.

Chỗ để giày trước cửa, đôi giày thể thao của chồng – Trần Hạo – bị quăng lung tung.

Sofa trong phòng khách vứt đầy quần áo anh thay ra hôm qua.

Bàn trà là hộp cơm mang về chưa dọn.

Nơi tôi từng dốc tâm sức bài trí, cố gắng tạo không khí ấm áp, giờ đây chỉ như một cái lồng son được trang trí khéo léo.

Tôi không hề lưu luyến, xoay người kéo vali, bước vào màn đêm lạnh giá.

Máy bay hạ cánh khi đã là rạng sáng giao thừa.

Mẹ mở cửa, kinh ngạc ban đầu nhanh chóng bị sự xót xa thay thế.

Bà không hỏi gì, chỉ lặng lẽ đỡ lấy vali, kéo tôi vào nhà, múc sẵn một bát canh nóng đưa cho tôi.

“Uống canh cho ấm người, có chuyện gì để mai nói.”

Tôi ôm bát canh, dạ dày được sưởi ấm, nhưng khối băng trong lòng đông suốt ba năm vẫn không hề tan chảy.

Suốt cả ngày 30 Tết, điện thoại tôi bật chế độ máy bay.

Tôi cùng mẹ dán câu đối, gói bánh, xem lại những bộ phim cũ chiếu lại trên TV.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa, phủ lên vai chúng tôi, ấm áp và yên bình.

Sự yên tĩnh này khiến tôi gần như sinh ra một ảo giác – rằng ba năm hôn nhân đầy ngột ngạt kia chỉ là cơn ác mộng kéo dài.

Đến tám giờ tối, khi tiết mục khai mạc Xuân Vãn vừa bắt đầu, điện thoại mẹ tôi reo lên.

Là Vương Á Bình gọi đến.

Mẹ nhìn tôi một cái, sau đó bật loa ngoài.

“Chị thông gia! Năm mới vui vẻ nhé! Lâm Thư đang ở nhà chị phải không?

Con bé làm sao thế! Gọi không nghe, nhắn không trả lời, trong khi ba mươi mấy người nhà họ Trần đang chờ nó nấu bữa tất niên!

Nó bỏ đi vậy là sao hả? Nó làm nhà họ Trần mất hết mặt mũi rồi còn gì!”

Giọng Vương Á Bình chua chát, chói tai, xuyên qua sóng điện thoại cũng nghe rõ cơn giận và cái lý lẽ đầy ngạo mạn.

Mặt mẹ tôi tối sầm lại, nhưng vẫn kiềm chế đáp:

“Á Bình à, có chuyện thì nói từ tốn. Chuyện tụi nhỏ, để tụi nó tự giải quyết.”

“Tự giải quyết?

Nó giải quyết thật rồi, biến mất luôn!

Tôi nói cho bà biết, chuyện hôm nay chưa xong đâu!

Bảo nó gọi lại cho tôi ngay! Không – bảo nó lập tức, ngay bây giờ, về đây cho tôi!

Cả đám họ hàng vẫn đang ngồi chờ đấy!”

Chữ “về” như một cái gai độc, đâm thẳng vào tim mẹ tôi.

Tôi thấy bàn tay cầm điện thoại của mẹ run lên từng nhịp.

Tôi cầm lấy điện thoại từ tay bà, giọng bình thản đến lạ.

“Con đây, mẹ – con là Lâm Thư.”

Đầu dây bên kia khựng lại một giây, rồi giọng rít lên như bom nổ:

“Cô còn biết tôi là mẹ cô à? Lâm Thư, tôi nói cho cô biết, hôm nay cô không cho tôi một lời giải thích, thì cái chức con dâu này cô khỏi mơ mà giữ!”

“Vậy thì bỏ đi.”

Tôi bật cười khẽ, giọng không lớn nhưng vang rất rõ.

“Cô…”

Vương Á Bình bị câu trả lời dứt khoát của tôi chặn họng.

Tôi nói tiếp: “Tôi không phải giúp việc mà nhà cô bỏ tiền thuê. Cũng không phải kẻ ngốc bị lợi dụng.

Cơm tất niên cho ba mươi người, tôi không biết nấu. Mà có biết cũng không đủ tiền lo.”

Nói xong, tôi cúp máy thẳng tay.

Mẹ nhìn tôi, môi run run định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, vỗ nhẹ mu bàn tay tôi.

Tôi còn chưa kịp thở phào thì điện thoại vừa thoát khỏi chế độ máy bay, cuộc gọi từ Trần Hạo đã hiện lên.

Tôi trượt màn hình nghe, còn chưa kịp lên tiếng thì anh ta đã gào lên:

“Lâm Thư, em điên rồi à? Em có biết mẹ anh tức đến phát điên rồi không?

Em đang làm cái gì vậy? Tết nhất rồi mà em cứ phải làm mọi người rối tung lên thế sao?

Sao em lại vô lý như vậy! Giờ anh còn mặt mũi nào đứng trước họ hàng nữa!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)