Chương 9 - Cuộc Chiến Giữa Lòng Gia Đình
18
Tiệc đầy tháng của An An, chúng tôi không tổ chức rình rang ở khách sạn, mà chỉ làm một bữa cơm thân mật tại chính ngôi nhà của mình.
Ba mẹ tôi từ quê đã lên từ sớm. Khi thấy đứa cháu trai trắng trẻo bụ bẫm, hai ông bà cứ cười mãi không ngậm được miệng, ôm lấy An An không nỡ buông tay.
Mấy anh em thân thiết của Trần Mặc, cùng hội bạn gái của tôi cũng đều đến đủ.
Căn nhà nhỏ đông kín người, rộn ràng tiếng cười nói, ấm áp như một ngày Tết.
Trần Mặc đích thân xuống bếp, làm một bàn tiệc đầy ắp món ngon. Mọi người quây quần bên nhau, ăn uống, trò chuyện, không khí náo nhiệt vô cùng.
Sau vài vòng cụng ly, Trương Siêu – một trong những người bạn thân của Trần Mặc, cũng là người biết rõ chuyện nhà chúng tôi nhất – đứng dậy giơ ly lên.
Anh nhìn Trần Mặc, giọng đầy cảm khái:
“Lão Trần à, thật lòng mà nói, trước đây tôi cứ thấy cậu sống mệt mỏi quá. Gánh cái gì cũng ôm vào người, có ấm ức cũng giấu kín trong lòng. Giờ thấy cậu thế này, tôi thật sự mừng thay cho cậu.”
Một người bạn khác cũng gật gù phụ họa:
“Phải đấy. Mỗi lần tụ tập trước kia, cậu lúc nào cũng như có tâm sự. Giờ thì cả người sáng bừng ra. Đúng là lấy đúng người vợ, hơn vạn lần sự nghiệp.”
Anh ta vừa nói vừa nâng ly về phía tôi:
“Chị dâu, chị là người phụ nữ tốt. Chính sự xuất hiện của chị, mới khiến lão Trần được sống là chính mình.”
Tôi có chút ngại ngùng, chỉ mỉm cười nhẹ.
Trần Mặc nắm lấy tay tôi, đứng dậy. Anh nâng ly rượu, ánh mắt lần lượt nhìn qua từng người trong bàn tiệc.
“Hôm nay mời mọi người đến đây, một là để mừng đầy tháng cho An An. Hai là… để nói lời cảm ơn.”
Ánh mắt anh đầu tiên dừng lại ở ba mẹ tôi.
“Ba, mẹ…” – anh cúi đầu thật sâu – “Ba năm trước, nếu không có hai người, sẽ không có một Lâm Vãn của ngày hôm nay, cũng không có một An An khỏe mạnh thế này. Ân tình này, con Trần Mặc ghi lòng tạc dạ cả đời. Từ nay về sau, con chính là con trai ruột của ba mẹ.”
Ba mẹ tôi cảm động đến đỏ cả mắt, cứ liên tục nói: “Con ngoan, con ngoan quá.”
Rồi anh quay sang nhóm bạn thân.
“Cảm ơn mấy ông anh em, những người đã không ngần ngại cho tôi mượn tiền, uống rượu cùng tôi, nghe tôi than thở những ngày tháng khốn cùng nhất.”
Cuối cùng, ánh mắt Trần Mặc dừng lại nơi tôi.
Ánh mắt anh tràn đầy yêu thương và biết ơn, dịu dàng như làn nước mùa xuân.
“Cuối cùng… người tôi muốn cảm ơn nhất… là vợ tôi – Lâm Vãn.”
Anh nhìn tôi, từng lời từng chữ đều nói chậm rãi, trịnh trọng:
“Là cô ấy, khi tôi sắp bị xiềng xích của gia đình ruột siết đến ngạt thở, đã cho tôi dũng khí để vùng thoát.”
“Là cô ấy, khi tôi tưởng cuộc đời mình sẽ mãi u ám, đã thắp lên cho tôi một ánh sáng.”
“Là cô ấy, người đã chịu đựng nhiều cay đắng nhất, tổn thương nhiều nhất, vậy mà vẫn chọn tin tưởng tôi, bên tôi đến tận hôm nay.”
“Vãn Vãn…” – Anh nâng ly, nhìn tôi, “Ly này, anh kính em. Cảm ơn em đã chọn anh, cảm ơn em đã nâng đỡ anh, hoàn thành anh. Nửa đời sau của anh, chỉ có em và An An. Anh sẽ dùng tất cả những gì mình có, để yêu và bảo vệ hai mẹ con.”
Nói xong, anh ngửa cổ, uống cạn ly rượu.
Tất cả mọi người trong phòng đều vỗ tay rào rào, không ai giấu nổi xúc động.
Nước mắt tôi tuôn ra không kìm lại được.
Đây không phải là nước mắt vì uất ức hay đau khổ, mà là nước mắt vì hạnh phúc – thứ hạnh phúc mà tôi đã phải chờ đợi và đánh đổi rất nhiều mới có được.
Tôi đứng dậy, ôm anh thật chặt.
“Trần Mặc…” – tôi nói bên tai anh – “Em cũng vậy. Cảm ơn anh, vì đã cho em thấy tình yêu có thể dịu dàng đến thế.”
Ngoài trời, đêm đã buông xuống.
Trong nhà, đèn sáng ấm áp, ánh lên từng tia hy vọng.
Tôi biết, mọi khổ đau của chúng tôi, đều đã ở lại phía sau.
Còn hạnh phúc – chỉ vừa mới bắt đầu.
19
Khi An An tròn một tuổi, con đã có thể chập chững đi được vài bước, miệng cũng đã bập bẹ gọi được “ba ba”, “ma ma” – dù còn ngọng nghịu chưa rõ tiếng.
Sự xuất hiện của thằng bé khiến ngôi nhà này tràn ngập sức sống chưa từng có.
Trần Mặc thì hoàn toàn trở thành một “ông bố cuồng con” chính hiệu. Điện thoại anh lưu đầy ắp ảnh và video của An An, từ khoảnh khắc con lật người lần đầu, cho tới cái răng sữa đầu tiên nhú lên, anh đều hóa thành một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, ghi lại không sót giây nào. Cả màn hình máy tính ở công ty cũng bị anh thay thành gương mặt bụ bẫm cười toe của thằng bé.
Anh có thể dành cả buổi chiều để ngồi chơi xếp hình cùng An An, dù rằng chỉ vài phút sau đám hình khối kia sẽ bị con vung tay phá nát hết. Anh cũng sẵn sàng nằm bò ra sàn, để con cưỡi lên lưng làm “ngựa”, vừa hô “hí ha hí ho” vừa chạy vòng quanh phòng khách, khiến An An cười khanh khách không ngừng.
Tôi vẫn thường nghĩ, trong quá trình nuôi con, Trần Mặc cũng đang bù đắp lại tuổi thơ chính mình – những tháng ngày anh đã bị cướp mất niềm vui và sự vô tư, giờ đây đều tìm lại được nơi đứa trẻ này.
Hôm đó là cuối tuần, trời nắng rất đẹp. Gia đình ba người chúng tôi ra công viên gần nhà picnic.
Trên bãi cỏ, Trần Mặc đang dạy An An đá bóng. Cậu nhóc mặc bộ đồ thể thao xanh dương, giống như một cục bột nhỏ xíu, chạy lạch bạch đuổi theo trái bóng còn cao hơn cả chân mình, vấp lên vấp xuống mà vẫn cười khoái chí.
Tôi ngồi trên tấm trải, nhìn hai cha con họ, môi không kiềm được cong lên.
Đúng lúc ấy, điện thoại tôi reo.
Là một số lạ.
Tôi hơi ngạc nhiên, bắt máy: “Alo, xin chào?”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu – lâu đến mức tôi tưởng nhầm máy, định dập thì bỗng có một giọng nói già nua, khàn đặc, pha chút quen thuộc cất lên, chậm chạp, do dự:
“Là… là Lâm Vãn đó hả?”
Tôi giật mình.
Là ba chồng.
Kể từ sau lần gặp cuối ở bệnh viện, đã gần hai năm rồi, chúng tôi chưa từng liên lạc lại. Sao ông ấy lại gọi cho tôi?
Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn tắt máy. Nhưng không hiểu sao, tôi lại không làm vậy.
“Là tôi. Có chuyện gì?” – giọng tôi lạnh nhạt.
“Tôi… tôi không có chuyện gì khác…” – ông ta nói yếu ớt, kèm theo vài tiếng ho dữ dội, “Tôi chỉ… chỉ muốn hỏi… A Mặc… nó dạo này sống có tốt không…”
Tôi quay đầu nhìn về phía Trần Mặc – lúc ấy anh đang bế An An lên sau khi con bị té, nhẹ nhàng phủi bụi trên quần áo con. Ánh nắng đổ nghiêng xuống gương mặt anh, dịu dàng, bình yên.
“Anh ấy sống rất tốt.” – tôi đáp.
“Vậy là tốt rồi… tốt rồi…” – ông ta lẩm bẩm, như đang tự nói với chính mình. Lại vài tiếng ho nữa vang lên, rồi ông ta nói, “Tháng sau… chúng tôi sẽ về quê sống…”
Tôi bất ngờ.
“Bà ấy… bệnh nặng hơn rồi. Bác sĩ bảo không khí thành phố không tốt, bảo dọn về quê… có khi sẽ đỡ hơn chút.” – giọng ông ta mệt mỏi, tan hoang, “Căn nhà này cũng bán rồi… lo thuốc men cho bà ấy, nợ ngập đầu… về quê… cho đỡ tốn kém…”
Tôi im lặng nghe, không nói gì.
“Trước khi đi… tôi chỉ muốn… muốn nghe lại giọng mấy đứa một chút…” – ông ta ngập ngừng, giọng chuyển sang khẩn cầu, “Có thể… cho tôi nói chuyện với A Mặc vài câu được không?”
Tôi do dự.
Tôi nhìn về phía Trần Mặc – lúc này anh đã bế An An quay trở lại chỗ tôi, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.
Tôi không muốn để bất cứ điều gì làm xáo trộn khoảnh khắc bình yên và hạnh phúc này.
“Anh ấy đang chơi với con, không tiện.” – tôi từ chối.
Bên kia đầu dây, truyền đến một tiếng thở dài rất dài, chan chứa thất vọng.
“Vậy… vậy cũng được… không làm phiền nữa…”
“Lâm Vãn,” – ông ta gọi tên tôi lần cuối, “Ngày xưa… là chúng tôi đã sai… Cô là một đứa con gái tốt… Là chúng tôi mù quáng… không có phúc phần…”
“Cô với A Mặc… sống thật tốt nhé. Nhìn thấy mấy đứa sống hạnh phúc… là chúng tôi… an lòng rồi…”
Chưa kịp để tôi đáp lời, ông ta đã ngắt máy.
Tôi cầm điện thoại, đứng im tại chỗ, lòng ngổn ngang trăm mối.
“Ai gọi vậy?” – Trần Mặc ôm An An ngồi xuống cạnh tôi, nhét đứa nhóc đang đầy mồ hôi vào lòng tôi.
“Một… cuộc gọi quảng cáo.” – tôi nói dối.
Tôi không muốn anh biết về cuộc gọi đó. Quá khứ nên để nó vĩnh viễn ngủ yên. Anh không cần vì những con người, những chuyện đã qua kia mà tiêu tốn thêm chút sức lực nào nữa.
Trần Mặc không nghi ngờ. Anh lấy khăn giấy, dịu dàng lau mồ hôi trên trán tôi.
“Vợ này, em đổ mồ hôi rồi.”
An An trong lòng tôi ngọ nguậy không yên, chìa đôi tay tròn trịa mũm mĩm với lấy gương mặt ba mình.
“Ba… ba…”
Trần Mặc lập tức bị con trai thu hút sự chú ý, anh nắm lấy tay con, hôn lên thật khẽ.
“Ba đây mà.”
Ánh nắng thật đẹp, gió cũng thật nhẹ.
Một nhà ba người, bình yên êm đềm.
Tôi nhìn hai người đàn ông tôi yêu nhất đời, âm thầm gửi đến người bên kia đầu dây một lời tạm biệt trong thinh lặng.
Tạm biệt nhé.
Mong rằng, trong thế giới không còn chúng tôi, các người… cũng hãy tự sống cho tốt.
Còn chúng tôi – sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
20
Thời gian trôi qua như một dòng suối hiền hòa, êm đềm và vui vẻ.
Khi An An ba tuổi, vợ chồng tôi cho con vào học tại trường mầm non tốt nhất gần nhà. Thằng bé thừa hưởng sự ôn hòa, dịu dàng của Trần Mặc, lại mang trong mình tính cách cứng cỏi, có nguyên tắc của tôi. Ở trường, An An rất được lòng cô giáo và bạn bè.
Công việc của cả tôi và Trần Mặc cũng đều thuận lợi. Anh đã được thăng chức thành giám đốc kỹ thuật của công ty, còn tôi cũng từng bước tạo được thành tựu, trở thành trưởng nhóm ở bộ phận mình.
Cuộc sống của chúng tôi dư dả, ổn định, hạnh phúc.
Tựa như những ngày đen tối năm xưa chỉ là một cơn ác mộng mơ hồ, xa vời.
Nhưng có những con người, có những câu chuyện – dù bạn cố tình lãng quên, chúng vẫn sẽ tìm cách quay lại, bằng những cách mà bạn không ngờ tới.
Hôm ấy, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một người xưng là bên “ủy ban thôn”, nói rằng có một bộ hồ sơ liên quan đến di sản thừa kế của bố mẹ chồng tôi, cần Trần Mặc ký xác nhận.
Tôi khựng lại.
Di sản?
Không phải họ vẫn đang sống ở quê sao?
Dưới sự truy hỏi của tôi, đầu dây bên kia mới chậm rãi nói rõ mọi chuyện.
Bố chồng đã qua đời vì nhồi máu cơ tim từ một tháng trước. Còn mẹ chồng, thật ra đã bị rối loạn tâm thần từ nửa năm trước, đi lạc khỏi nhà, đến nay vẫn chưa tìm thấy.
Vì không thể liên lạc được với người thân duy nhất là Trần Mặc, chính quyền địa phương đã xử lý đơn giản hậu sự và tài sản còn sót lại. Giờ chỉ cần anh ấy về ký vài thủ tục là xong.
Tôi cúp máy, lòng rối như tơ vò.
Tôi không biết nên nói thế nào với Trần Mặc.
Tối đó, đợi An An ngủ, tôi mới kể lại chuyện cho anh.
Anh im lặng rất lâu.
Trong thư phòng, chỉ có một chiếc đèn bàn vàng vọt sáng lên, khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh.
Tôi khẽ hỏi:
“Anh muốn quay về nhìn lại một lần không?”