Chương 2 - Cuộc Chiến Giữa Lòng Gia Đình

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

Bàn tay mẹ chồng khựng lại giữa không trung.

Bà nhìn vào đôi mắt vô cảm của Trần Mặc — lần đầu tiên, bà thực sự cảm thấy sợ hãi.

Ba mươi năm nuôi nấng con trai, bà chưa từng thấy anh như thế này. Không còn là giận dữ hay thất vọng — mà là một kiểu đoạn tuyệt hoàn toàn, lạnh lẽo đến rợn người.

Bố chồng cũng nhận ra sự nghiêm trọng của tình hình. Ông trừng mắt nhìn mẹ chồng đang định mở miệng nói tiếp, rồi bước tới, cúi người nhặt chùm chìa khóa dính đầy nước sốt dưới sàn lên, nhét vào túi áo.

“Được. Tốt lắm.” Ông nghiến răng, gằn từng chữ: “Trần Mặc, chuyện mày làm hôm nay… mày đừng có mà hối hận.”

Dứt lời, ông kéo phắt Trần Dương — vẫn đang ngơ ngác — rời đi:

“Đi!”

Trần Dương miễn cưỡng bước theo, đi ngang qua tôi còn liếc tôi một cái sắc như dao, miệng lầm bầm:

“Có tí tiền thôi mà… làm như quý giá lắm ấy.”

Mẹ chồng là người ra sau cùng. Bà đi tới cửa, ngoái đầu lại nhìn căn phòng hỗn loạn rồi quay sang nhìn vợ chồng tôi — ánh mắt gần như rỉ máu vì oán hận.

“Trần Mặc, vì một con đàn bà như nó, mày dám đoạn tuyệt với cha mẹ! Mày nhất định sẽ bị quả báo!”

Ném lại một câu độc địa, bà “rầm” một tiếng đóng sập cửa bỏ đi.

Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, thế giới bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.

Chỉ còn tôi và Trần Mặc đứng trong căn phòng khách tan hoang.

Không khí vương mùi chua của thức ăn hỏng, xen lẫn mùi thủy tinh vỡ và vệt dầu loang dính dưới chân.

Thân hình cao lớn của Trần Mặc khẽ lảo đảo.

Tôi vội đỡ lấy anh.

Tay anh lạnh ngắt, còn đang khẽ run.

Người đàn ông vừa gầm lên, lật tung bàn ăn, xua đuổi cha mẹ mình khỏi cửa nhà — giờ phút này trông như đã dốc sạch tất cả sức lực.

Anh tựa hẳn vào người tôi, vùi đầu vào hõm cổ tôi, cả trọng lượng gần như đổ sụp lên vai tôi.

Tôi cảm nhận được những giọt nước nóng hổi, tí tách rơi lên xương quai xanh.

Anh đang khóc.

Người chồng luôn vững vàng, mạnh mẽ từ lúc tôi phát bệnh, vào phòng mổ rồi hồi phục… Giờ phút này, khi chính tay đuổi người nhà ra khỏi cửa — cuối cùng cũng gục ngã.

Tôi vòng tay, nhẹ nhàng vỗ lưng anh từng nhịp một.

“Ổn rồi.” Tôi thì thầm, “Mọi chuyện qua rồi.”

Anh không đáp lời, chỉ siết tôi chặt hơn, như một người sắp chết đuối vừa tóm được cọng rơm cuối cùng.

Tôi hiểu — lật bàn chỉ cần một giây dũng khí. Nhưng để đưa ra quyết định đó, anh đã phải chịu đựng và giằng xé rất lâu.

Đó là cha mẹ ruột sinh thành. Là mối quan hệ huyết thống ba mươi năm.

Vậy mà hôm nay, anh tự tay cắt đứt.

Rất lâu sau, bờ vai anh mới ngừng run.

Anh ngẩng đầu, mắt vẫn đỏ hoe, nhưng ánh nhìn đã bình tĩnh trở lại.

“Vãn Vãn…” Anh gọi tên tôi, giọng khàn đặc, “Anh xin lỗi.”

Tôi ngẩn người: “Xin lỗi gì chứ?”

“Anh xin lỗi vì đã để em chịu quá nhiều ấm ức.” Anh nhìn tôi, nói, “Ba năm trước, anh lẽ ra phải làm như thế rồi. Đáng ra anh nên nhìn thấu họ sớm hơn.”

Tôi lắc đầu, đưa tay lau nước mắt trên má anh: “Không phải lỗi của anh. Anh đã làm quá tốt rồi.”

Anh là người chồng tốt nhất mà tôi từng gặp.

Lúc tôi bệnh, anh không rời khỏi giường bệnh nửa bước, tắm rửa, đút cơm, xoa bóp, mỗi đêm ngủ tạm trên chiếc ghế gấp cứng ngắc bên cạnh tôi.

Sau khi tôi xuất viện, tất cả thuốc bổ, canh dưỡng đều do anh tự tay nấu.

Anh giao hết lương cho tôi giữ, bản thân lại không nỡ mua một cái áo mới.

Chỉ là… khi đối diện với người nhà mình, anh quá mềm lòng, quá coi trọng máu mủ.

“Chuyện đó qua rồi.” Tôi nâng mặt anh lên, nhìn thẳng vào mắt anh, nói từng chữ: “Từ hôm nay, chúng ta chỉ sống vì chính mình.”

Anh gật đầu thật mạnh.

Chúng tôi không nói gì thêm. Cùng nhau lặng lẽ dọn dẹp bãi chiến trường còn sót lại.

Tôi mang chổi và hốt rác ra, cẩn thận quét từng mảnh thủy tinh. Trần Mặc cầm cây lau nhà, nhẫn nại lau sạch những vệt dầu trên sàn.

Chúng tôi phối hợp ăn ý như vẫn luôn như thế suốt năm năm qua.

Bên ngoài trời dần tối.

Trong nhà không bật đèn, chỉ còn lại âm thanh khe khẽ từ hai người đang dọn dẹp.

Đến khi mảnh rác cuối cùng được cho vào túi, Trần Mặc mới đứng thẳng người, thở phào một hơi dài.

Căn nhà đã sạch sẽ trở lại, như thể trận cãi vã buổi chiều chưa từng tồn tại.

Nhưng cả hai đều biết — có những thứ, đã vĩnh viễn không còn như trước nữa.

“Đói không?” Anh hỏi tôi, “Để anh xuống dưới mua gì đó cho em ăn.”

Tôi lắc đầu: “Em không muốn ăn. Trần Mặc, mình ngồi xuống nói chuyện đi.”

Anh gật đầu.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên sofa.

“Anh có hối hận không?” Tôi hỏi khẽ.

Anh siết lấy tay tôi, lòng bàn tay khô ráo mà ấm áp.

“Không.” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng dứt khoát: “Thứ duy nhất anh hối hận là quá muộn. Vãn Vãn, bao năm qua anh luôn nghĩ… họ là bố mẹ anh, là em ruột anh. Anh nhịn một chút, nhún một chút, rồi sẽ có ngày họ hiểu được lòng anh, chấp nhận em là người nhà.”

Anh cười nhạt, tự giễu: “Nhưng trong mắt họ, anh chỉ là một công cụ vắt được đến đâu hay đến đó. Còn em — chỉ là phụ tùng gắn kèm theo công cụ ấy.”

“Đến hôm nay, anh mới thật sự hiểu ra.” Anh tiếp lời. “Có những người, mãi mãi không thể sưởi ấm. Tim họ lệch, máu họ lạnh. Dù mình có moi tim móc phổi, họ cũng cho rằng đó là điều đương nhiên.”

Tôi nắm chặt tay anh, siết lại mạnh hơn.

“Vậy… từ giờ chúng ta phải làm gì?”

Tôi biết, mọi chuyện còn lâu mới kết thúc. Với tính cách của bố mẹ chồng, họ sẽ không dễ gì bỏ qua.

Ánh mắt Trần Mặc tối lại, lướt qua một tia lạnh lẽo chưa từng thấy trước đây.

“Họ không bỏ qua Anh cười nhạt. “Vậy anh càng không.”

“Trước đây anh còn nghĩ đến tình máu mủ, nên bao nhiêu chuyện đều nhắm mắt cho qua Nhưng hôm nay — chính họ là người đã xé nát tất cả.”

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, gằn từng chữ:

“Vãn Vãn, những gì họ nợ em, nợ chúng ta — anh sẽ đòi lại từng xu, từng chữ.”

Tôi nhìn anh — trong mắt anh là quyết tâm không lối lui.

Tôi biết — người đàn ông ôn hòa, nhẫn nhịn tên Trần Mặc kia… đã chết cùng với chiếc bàn ăn bị lật tung chiều nay.

Từ giờ trở đi, anh sẽ là thanh kiếm sắc bén nhất của tôi. Là tấm khiên vững chắc nhất.

4

Hôm sau là thứ Hai.

Tôi và Trần Mặc dậy đi làm như thường lệ, không ai nhắc lại chuyện xảy ra hôm qua.

Nhưng không khí trong nhà đã khác.

Trước đây, dù căn nhà này vẫn luôn ấm cúng, nhưng lúc nào cũng lơ lửng một lớp áp lực vô hình — thứ áp lực đến từ sự nhún nhường cam chịu của Trần Mặc để duy trì cái gọi là “hòa thuận gia đình lớn”.

Giờ đây, lớp áp lực đó biến mất. Cả không gian như nhẹ hẳn đi.

Sự yên ổn ấy chỉ kéo dài tới buổi trưa.

Giờ nghỉ trưa, điện thoại tôi reo. Một dãy số máy bàn lạ hiện lên. Tôi bắt máy — đầu dây bên kia vang lên giọng the thé của một người phụ nữ trung niên:

“Là Lâm Vãn phải không? Tôi là tam cô của cháu đây.”

Tôi ngẩn ra.

Họ hàng bên nhà Trần Mặc rất đông, nhưng tôi chỉ gặp vị “tam cô” này đúng một lần — hôm cưới. Sau đó không hề liên lạc.

“Có chuyện gì ạ?” Tôi hỏi.

“Có chuyện à? Dĩ nhiên là có chuyện!”

Bà ta lập tức nâng giọng, giọng đầy vẻ truy hỏi, buộc tội:

“Lâm Vãn, tôi nói cho cô biết, làm người thì phải có lương tâm! Ba mẹ chồng cô nuôi lớn Trần Mặc bao nhiêu vất vả, giờ hai đứa sống sướng rồi, mua được nhà rồi, thì định phủi sạch ông bà già à? Hôm qua là sao hả? Tôi nghe hết rồi đấy! Hai người các người đuổi bố mẹ chồng ra khỏi nhà, không cho ăn cơm, còn lật bàn? Làm vậy có còn ra cái thể thống gì không? Không sợ người ta chửi sau lưng chắc?”

Tôi không nói gì, chỉ yên lặng nghe bà ta độc thoại.

Quả nhiên — mẹ chồng ra tay còn nhanh hơn tôi tưởng. Mới một buổi sáng, bà ta đã dựng được nguyên kịch bản: biến mình thành bà mẹ già đáng thương bị “con trai bất hiếu – con dâu độc ác” đuổi khỏi cửa.

“Tôi hỏi chị tam cô nghe từ ai vậy?” Tôi giữ giọng bình tĩnh.

“Tôi nghe từ ai à? Là mẹ chồng cô gọi điện khóc lóc kể hết với tôi đấy! Bà ấy nói sai chỗ nào? Không phải các người tức vì khoản tiền đền bù đưa hết cho thằng út nên bất mãn, lật bàn mắng chửi à? Tôi nói cho cô biết, tiền đó là của bố mẹ chồng cô, họ muốn cho ai là quyền của họ! Mấy đứa con cái không có quyền quản!”

“Chị nói đúng.” Tôi gật đầu, giọng vẫn điềm đạm. “Tiền là của họ, họ muốn cho ai thì cho, vợ chồng tôi thật sự không can thiệp.”

Tam cô có vẻ không ngờ tôi lại dễ nói chuyện như vậy, im lặng vài giây rồi dịu giọng:

“Biết thế là tốt. Tôi nói thật, Trần Mặc nhà cô là đứa thật thà, chắc chắn là bị cô xúi bẩy. Cô mau khuyên nó đi xin lỗi bố mẹ, đưa ông bà về lại nhà, chuyện này bỏ qua là xong.”

“Không bỏ qua được.” Tôi đáp.

“Ý cô là sao?”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)