Chương 5 - Cuộc Chiến Của Nữ Phụ Độc Ác

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Giống như những gì cô đã làm với Cố Diễn! Tôi sẽ khiến cô phát điên thực sự! Suốt đời bị nhốt trong trại tâm thần, không bao giờ ra được!”

Cô ta bất ngờ lao đến, mũi kim nhắm thẳng vào cổ tôi.

Tôi nghiêng người tránh, thuận tay bắt lấy cổ tay cô ta, vặn mạnh một cái.

Ống tiêm rơi xuống đất, chất lỏng bắn tung tóe lên sàn phủ bụi, lập tức bốc lên những làn khói trắng mờ mịt.

“Đây là gì?”

Tôi lạnh lùng nhìn vào mắt cô ta, các khớp ngón tay trắng bệch vì siết chặt.

“Thứ thuốc tuyệt vời giúp cô phát điên mãi mãi!”

Lâm Vi Vi đau đến mặt mũi tái nhợt, nhưng lại cười như điên:

“Cô tưởng mình tỉnh táo lắm sao? Bản chất của cô vốn là một kẻ điên! Giống hệt tôi!”

“Cô không xứng để so sánh với tôi.”

Tôi dùng tay còn lại bóp chặt cổ cô ta, ép cô ta dính sát vào tường.

Hai chân cô ta lơ lửng, toàn thân giãy dụa như cá sắp chết, mặt đỏ gay.

“Nói, dữ liệu giấu ở đâu?”

Lâm Vi Vi trợn mắt nhìn tôi, bọt trắng trào ra khóe miệng, vẫn cắn răng không hé một lời.

Tôi nheo mắt, siết chặt hơn.

Mắt cô ta bắt đầu lồi ra, lưỡi thè ra khỏi miệng.

Ngay khi cô ta sắp ngừng thở, tôi buông tay.

Cô ta rơi phịch xuống đất như một đống bùn nhão, ho sặc sụa, hít thở dồn dập.

“Câu hỏi cuối cùng. Dữ liệu ở đâu?”

Tôi đứng trên cao nhìn xuống, chân giẫm lên mu bàn tay cô ta.

Tiếng xương gãy vang lên cùng với tiếng hét thảm thiết.

Cô ta rốt cuộc cũng sụp đổ, run rẩy chỉ vào góc tường:

“Ở… ở trong đó… khe thông gió… có thẻ nhớ…”

Tôi cúi xuống, mò được một chiếc thẻ nhớ nhỏ trong khe thông gió.

Sau khi xác nhận chính xác, tôi không do dự ném luôn vào miệng, nhai nát rồi nuốt xuống.

Lâm Vi Vi trợn tròn mắt nhìn tôi, ánh mắt đầy sợ hãi như đang nhìn thấy quái vật.

“Cô tưởng thế là hết chuyện à?”

Tôi ngồi xổm xuống, bóp cằm cô ta, buộc cô ta nhìn vào mắt mình.

“Người cô hại chết năm đó… tên là Hứa Niệm đúng không?!”

Đồng tử Lâm Vi Vi co lại dữ dội, sắc mặt trong chớp mắt trắng bệch như tờ giấy.

“Tôi đã điều tra rồi. Bố mẹ cô ấy là giáo viên đã về hưu, đến giờ vẫn đang đi tìm con.”

Tôi cười, nụ cười không chút ấm áp:

“Cô nói xem, nếu tôi gửi đoạn video cô đẩy người ta xuống lầu năm xưa cho cảnh sát, cộng thêm tội hôm nay — bắt cóc, tống tiền, mưu sát — thì cô sẽ bị kết án bao nhiêu năm?”

Đoạn video năm đó vốn đã bị cô ta xóa, nhưng tôi đã lần theo ký ức rời rạc của nguyên chủ, thuê người phục hồi ổ cứng sao lưu của bệnh viện.

Lâm Vi Vi hoàn toàn phát điên.

Cô ta gào thét lao vào định cắn tôi, nhưng bị tôi tung một cú đá vào ngực, bay ngược ra sau, đập vào lan can.

“Aaa—! Tao phải giết mày!”

Cô ta gào lên như quỷ dữ, chộp lấy mảnh kính vỡ dưới đất, lại một lần nữa lao về phía tôi.

Tôi nghiêng người tránh, trở tay tóm lấy tóc cô ta, rồi đập thẳng đầu cô ta vào lan can.

“Bốp!”

Sau một tiếng động nặng nề, trán Lâm Vi Vi chảy máu, máu nhỏ xuống má, nhỏ tong tong xuống nền đất lạnh.

“Còn dám động đậy không?”

Tôi túm tóc cô ta, bắt cô ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình.

Sự điên cuồng trong mắt cô ta dần bị thay thế bằng sợ hãi, toàn thân run rẩy không ngừng.

“Hãy nhớ kỹ cảm giác đau này.”

Tôi ghé sát tai cô ta, giọng nhẹ như tiếng thở dài:

“Đây là món nợ cô nợ Hứa Niệm, cũng là món nợ cô nợ nguyên chủ.

Từ hôm nay, nhà giam chính là chốn về của cô.”

Tiếng còi cảnh sát hú từ xa vọng lại, càng lúc càng gần.

Tôi đứng trong hành lang nhìn cảnh sát đưa Lâm Vi Vi đi. Cô ta nằm bẹp trên cáng như một con búp bê vải rách, mắt vô hồn, miệng vẫn không ngừng lặp đi lặp lại:

“Tôi không cố ý… tôi không cố ý…”

Khi tiếng còi chìm vào màn mưa, tôi lấy điện thoại ra, gọi cho cha mẹ Hứa Niệm.

Đầu dây bên kia, bà cụ vẫn còn khóc. Nhưng đến khi nghe tôi nói “đã tìm được hung thủ”, tiếng khóc bỗng chốc im bặt. Một lúc lâu sau, bà mới run giọng thốt ra vài chữ:

“Cảm ơn con… con ngoan quá…”

Cúp máy, mưa nhỏ từng giọt dọc theo tóc nhỏ vào cổ áo, lạnh buốt, nhưng lại khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn nhiều.

Cảm giác mệt mỏi sau cơn bùng phát của chứng cuồng nộ dâng lên.

Tôi tựa vào bức tường gỉ sét, ngẩng đầu nhìn ánh đèn neon xa xa của thành phố — và bất giác bật cười.

Trước khi xuyên sách, tôi nằm trong phòng cách ly của bệnh viện tâm thần, mỗi ngày đếm vết nứt trên trần nhà.

Sau khi xuyên vào đây — mỗi ngày đều “tràn ngập bất ngờ”: bị bắt cóc, bị hạ độc, bị vu oan… đúng là so với bệnh viện còn náo nhiệt hơn nhiều.

“Tiểu thư, lên xe thôi.”

Giọng Phúc bá vang lên phía sau.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)