Chương 4 - Cuộc Chiến Của Nữ Phụ Độc Ác

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Tô nha đầu, lâu rồi không gặp.” Bà nhìn tôi, khẽ thở dài. “Không ngờ lần gặp lại lại trong hoàn cảnh thế này.”

“Cố nãi nãi.” Tôi đứng dậy rót trà, đặt trước mặt bà. “Bà tìm cháu có chuyện gì sao?”

Bà đón lấy ly trà, nhưng không uống, chỉ nhìn tôi:

“Tô nha đầu, bà biết A Diễn có lỗi với cháu, nó đã làm ra nhiều chuyện khốn nạn. Nhưng dù sao nó cũng là cháu đích tôn duy nhất của bà. Bà xin cháu, vì tình cảm trước kia, tha cho nó một lần.”

“Tình cảm?” Tôi bật cười.

“Cố nãi nãi, bà nghĩ những gì hắn đã làm với cháu, còn đáng để nói đến tình cảm sao?”

Gương mặt bà cụ trầm xuống: “Là A Diễn sai. Bà thay nó xin lỗi cháu. Cháu muốn bao nhiêu tiền, hay cần nhà họ Cố làm gì, chỉ cần có thể cứu nó, bà đều đồng ý.”

“Cháu không cần tiền, cũng không cần gì từ nhà họ Cố.”

Tôi nhìn thẳng vào bà, ánh mắt điềm tĩnh.

“Cháu chỉ cần hắn trả giá cho những gì hắn đã làm. Pháp luật xử thế nào, cứ thế mà theo. Đây không phải chuyện cháu có thể can thiệp.”

“Tô nha đầu!”

Cố lão phu nhân xúc động, giọng lạc đi.

“Nó còn trẻ, không thể vì một lần sai lầm mà hủy cả cuộc đời! Cháu xem như tích đức hành thiện, tha cho nó một lần đi!”

Tôi im lặng vài giây, rồi nói:

“Cố nãi nãi, bà có biết hắn đã thuê người giết cháu không?”

“Nếu hôm qua cháu không may mắn, thì hôm nay người bà đang nói chuyện đã là một cái xác rồi.”

Cả người bà run lên, ánh mắt hoảng loạn nhìn tôi: “Nó… nó thực sự làm chuyện đó sao?”

Tôi gật đầu:

“Người chứng, vật chứng đầy đủ. Chính hắn cũng đã thừa nhận.”

Bà cụ ngồi bệt xuống ghế, sắc mặt tái mét, lẩm bẩm như mất hồn:

“Tội lỗi… thật là tội lỗi…”

Nhìn dáng vẻ suy sụp của bà, tôi không hề thấy hả hê, chỉ thấy mỏi mệt.

“Cố nãi nãi, bà về đi.”

Tôi nói, giọng nhẹ nhàng.

“Chuyện của Cố Diễn, cháu sẽ không can thiệp, nhưng cũng tuyệt đối không bao che. Đây là con đường hắn chọn, thì phải tự mình bước tiếp.”

Bà không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn tôi thật sâu, rồi chống gậy, chậm rãi rời khỏi văn phòng.

Ngày thứ ba sau khi tôi đưa Cố Diễn vào trại tạm giam, tôi nhận được một gói hàng nặc danh.

Mở từng lớp bao bì, bên trong là một ống tiêm dính máu — kèm theo một tờ giấy in chữ:

“Tô Thanh Uyên, đây là quà dành cho mày.

Người tiếp theo phải vào ICU — chính là mày.”

Nét chữ xiêu vẹo, nhưng lại ẩn chứa sự độc ác quen thuộc.

Tôi cầm ống tiêm, đốt ngón tay trắng bệch.

Là thủ đoạn của Lâm Vi Vi.

Trước khi bỏ trốn, cô ta từng làm y tá trong bệnh viện. Những trò bẩn kiểu này chính là sở trường của cô ta.

Cảm giác giận dữ từ chứng cuồng nộ trỗi dậy, len lỏi trong từng mạch máu.

Tôi ném mạnh ống tiêm vào tường, thủy tinh vỡ tung, cắt một đường máu dài trên lớp sơn trắng.

Ngoài cửa, Phúc bá nghe thấy tiếng động, vội vàng gõ cửa:

“Tiểu thư! Cô không sao chứ?”

“Chuẩn bị xe, đến bệnh viện bỏ hoang ở ngoại ô.”

Tôi hét ra ngoài cửa, giọng nói lạnh băng như muốn xuyên thủng cả tấm ván gỗ.

Lâm Vi Vi đang trốn ở đó.

Người của Cố Diễn lúc khai đã vô tình nhắc đến địa điểm này — năm xưa Lâm Vi Vi từng hại chết một đồng nghiệp tại bệnh viện này, từ đó xem nơi này là “căn cứ bí mật” của mình.

05

Xe vừa dừng lại trước cổng bệnh viện, mùi thuốc sát trùng nồng nặc pha lẫn với mùi rỉ sắt liền xộc thẳng vào mũi.

Tòa nhà khám bệnh đổ nát vẫn còn một bóng đèn vàng vọt đang lập lòe sáng, từ cửa sổ tầng hai thấp thoáng có bóng người lướt qua.

Tôi đạp tung cánh cửa sắt gỉ sét.

Hành lang phủ đầy bụi, mạng nhện giăng kín. Tiếng bước chân tôi vang vọng trong không gian trống rỗng, như tiếng gõ u uẩn trên nắp quan tài.

“Tô Thanh Uyên, quả nhiên cô đến rồi.”

Giọng Lâm Vi Vi vang lên từ tầng hai, mang theo sự phấn khích méo mó.

“Tôi biết cô không nhịn được mà.”

Tôi ngẩng đầu nhìn thấy cô ta đang đứng bên lan can, ôm một chiếc hộp đen trong tay, nụ cười trên mặt vặn vẹo kỳ dị:

“Cô tưởng tống Cố Diễn vào tù là thắng à? Ngây thơ quá! Toàn bộ dữ liệu cốt lõi của Tô thị đang nằm trong tay tôi. Chỉ cần tôi ấn nút này, cả thế giới sẽ biết nhà họ Tô dơ bẩn đến mức nào!”

Quả thật, cha mẹ nguyên chủ từng dùng vài thủ đoạn mờ ám để chiếm thị phần — đây luôn là cái gai trong lòng cô ấy.

Lâm Vi Vi hiển nhiên đã điều tra rất rõ.

“Cô muốn gì?”

Tôi từng bước từng bước leo lên cầu thang, mỗi bước đều khiến tấm ván mục nát kêu rên như than khóc.

“Tôi muốn cô thân bại danh liệt!”

Lâm Vi Vi đột nhiên rút ra một ống tiêm chứa chất lỏng đục ngầu từ trong hộp.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)