Chương 8 - Cuộc Chiến Của Những Người Dâu
Chiều hôm ấy, tôi nhận được cuộc gọi từ bí thư Trương.
Ông ấy đi du lịch tới khu này, tiện thể ghé qua thăm tôi.
Trong lúc nói chuyện phiếm, ông nhắc đến tin tức gần đây của mấy người ở quê.
Vương Lỗi trong tù đánh nhau với người ta, bị đánh gãy chân, thành kẻ què.
Triệu Thiến vì trốn nợ mà đi phẫu thuật thẩm mỹ, không may gặp phòng khám lừa đảo, phẫu thuật thất bại, mặt bị hủy, giờ đang cọ toilet trong một quán bar đêm nào đó.
Còn bà Lưu, vì không ai chăm sóc, lở loét nặng dẫn đến nhiễm trùng huyết, chết lặng lẽ trong cơn mưa bão ở căn nhà nát đó.
Nghe nói, trước khi chết, bà vẫn luôn gọi tên tôi, miệng lẩm bẩm “sai rồi, sai rồi”.
Tôi nghe xong, giọng bình thản như thể đang nghe chuyện không liên quan gì đến mình.
“À, tôi biết rồi.”
“Bí thư, lần sau ông lại đi du lịch tới đây, báo trước tôi một tiếng, tôi mời ông ăn hải sản.”
Cúp máy, tôi nhìn ra bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, những cánh hải âu đang tự do bay lượn, hít một hơi thật sâu luồng gió biển mằn mặn.
Cô bé nhân viên mới trong tiệm hỏi tôi:
“Bà chủ ơi, ai gọi vậy ạ?”
Tôi mỉm cười, vừa tỉa một cành hoa hồng rực rỡ, vừa đáp:
“Người không quan trọng.”
Khung hình dừng lại nơi nụ cười tự tin, điềm tĩnh của tôi.
Cuối cùng, tôi cũng đã sống thành người mà chính tôi mong muốn.
________________________________________
11 – Phiên ngoại: Góc nhìn của Triệu Thiến
Mùi thuốc tẩy trong nhà vệ sinh xộc lên khiến tôi buồn nôn từng cơn.
Tôi cầm bàn chải, ra sức cọ rửa vết bẩn trên bồn cầu, tiếng quản lý hét chói tai vẫn vang vọng bên tai:
“Còn dám lười nữa thì tháng này khỏi có lương nghe chưa!”
Tôi không dám dừng tay.
Lúc tranh thủ nghỉ ngơi, tôi len lén lấy chiếc điện thoại vỡ màn hình ra, mở WeChat Moments.
Từng tấm ảnh đập vào mắt khiến tim tôi đau nhói.
Là Trần Vân.
Cô ta đang ở châu Âu, cười rạng rỡ dưới tháp Eiffel, chạy giữa cánh đồng hoa oải hương ở Provence.
Cô ta mặc những chiếc váy mà cả đời tôi cũng chẳng đủ tiền mua, nụ cười rực rỡ đến chói mắt.
Tôi nghiến răng ken két, suýt nữa làm vỡ cả cây cọ trong tay.
Tôi chợt nhớ lại, một năm trước, tôi lái chiếc xe sang thuê về làng, rước bà già chết tiệt kia đi – khoảnh khắc đỉnh cao nhất trong đời tôi.
Tôi tưởng mình đã nắm trong tay chìa khóa bước vào hào môn.
Tôi tưởng mình sắp đạp được Trần Vân – con đàn bà mà tôi khinh rẻ – xuống dưới chân.
Nếu… nếu lúc đó tôi bớt tham một chút, chia cho cô ta ít tiền…
Nếu tôi đối xử với cô ta tốt hơn một chút, đừng quá kiêu ngạo…
Không!
Tôi không hận Trần Vân!
Người tôi hận nhất là mụ già Lưu Lão Thái chết tiệt kia!
Tại sao bà ta lại giả liệt, lừa tôi! Bắt tôi vác cái gánh nặng khốn kiếp ấy!
Còn cái tên phế vật Vương Lỗi nữa! Ngoài cờ bạc và chìa tay xin tiền, hắn biết làm gì?
Cả cuộc đời tôi, giấc mộng làm hotgirl, giấc mộng làm phu nhân hào môn, đều bị bọn họ phá nát!
Còn Trần Vân, cô ta giẫm lên xác cả nhà tôi để sống cái cuộc sống mà tôi khao khát!
Tôi không cam tâm!
Tôi nhìn gương trong nhà vệ sinh, nơi phản chiếu khuôn mặt méo mó chẳng ra người, chẳng ra ma vì phẫu thuật hỏng của mình, và tự vả thật mạnh.
Đau rát.
Cái tát ấy, là tôi đánh cho giấc mộng hào môn vừa ngu xuẩn vừa bi ai của chính mình.
Ngoài cửa toilet vang lên tiếng khách cáu kỉnh:
“Làm vệ sinh kiểu gì vậy! Chết trong đó rồi hả! Mau lên!”
Tôi giật mình, lập tức cúi đầu đáp nhỏ:
“Dạ tới liền, tới liền đây ạ!”
12
Phiên ngoại: Nếu chồng tôi còn sống
“Trần Vân, đưa mẹ sang ở nhà thằng Hai đi.”
Vương Cường vừa bưng bát canh gà nóng hổi đặt trước mặt tôi, vừa nhíu mày.
“Bà ấy không phải thương Vương Lỗi nhất sao? Vậy để cậu con trai cưng của bà ấy hầu hạ đại tiểu tiện cho bà ấy luôn đi.”
Mẹ chồng đang nằm trên giường, vừa nghe xong câu đó liền hết “liệt”, lập tức ngồi dậy chỉ tay vào Vương Cường mà chửi:
“Đồ con bất hiếu! Mẹ nuôi mày uổng công rồi!”
Vương Cường dằn mạnh bát canh xuống bàn:
“Mẹ, nếu mẹ còn giả bệnh nữa, con sẽ đưa mẹ thẳng vào viện dưỡng lão, chi phí sẽ trừ vào phần chia lợi tức hàng năm của Vương Lỗi.”
Bà cụ lập tức câm nín.
Triệu Thiến vẫn muốn tới giở trò, tỏ vẻ cao thượng nói muốn “chia sẻ gánh nặng” giúp chúng tôi, ngỏ ý muốn rước mẹ chồng về nhà “báo hiếu”.
Vương Cường không nói nhiều, cầm chổi trong sân quét thẳng cô ta ra khỏi cửa.
“Vợ tôi là để tôi yêu thương, mẹ tôi thì tôi lo, không cần người ngoài như cô phải ra vẻ đạo đức ở đây!”
Sau đó, tiền đền bù giải tỏa được chuyển xuống.
Vương Cường lập tức kéo tôi đến ngân hàng, gửi hết vào tài khoản tiết kiệm có kỳ hạn, chỉ giữ lại một phần nhỏ làm chi phí du lịch.
“Đi thôi, vợ à, anh đưa em đi vòng quanh thế giới!”
Chúng tôi không phải trải qua những màn đấu đá nhục nhã.
Chúng tôi tay trong tay, cùng nhau đi khắp núi non sông hồ khắp thế giới.
Trên bãi biển khi hoàng hôn buông xuống, Vương Cường ôm tôi từ phía sau, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi.
“Vợ à, có em bên cạnh, thật tốt.”
Tôi dựa vào vòng tay ấm áp của anh, ngắm nhìn những cánh hải âu xa xa. Tôi mỉm cười.
Phải rồi.
Thật tốt biết bao.
HẾT