Chương 3 - Cuộc Chiến Của Những Mảnh Vỡ
“Hộ khẩu cũng chuyển về Thượng Hải. Nên… bố mẹ có ly hôn hay không, không liên quan gì đến con cả. Con không cần chọn bên nào, vì con… không còn là người của nhà này.”
Bố tôi như bị tát thẳng vào mặt, đứng chết trân tại chỗ.
Mẹ tôi cũng chết lặng, nhìn thẻ căn cước trong tay tôi đầy bàng hoàng.
“Con trai… sao con lại…”
“Mẹ, mẹ muốn ly hôn, con ủng hộ mẹ.” – Tôi nhìn bà – “Mẹ đã chịu đủ rồi, mẹ mệt rồi, con hiểu. Nhưng con sẽ không đứng về phía ai cả – vì con… đã có gia đình của riêng mình.”
Tôi bỏ thẻ căn cước vào túi, nhìn đồng hồ:
“Cũng muộn rồi, con phải về.Chiêu Chiêu vẫn đang đợi.”
“Đợi đã!”
Bố tôi bỗng chặn tôi lại: “Con không được đi! Con… con cứ thế mà bỏ đi thì chúng ta biết phải làm sao?!”
“Tôi đi thì liên quan gì đến ông bà?” – Tôi hỏi ngược lại.
“Bố là bố con mà!”
“Về mặt pháp luật thì không còn nữa.” – Tôi bình thản đáp. “Tôi đã đổi họ, chuyển hộ khẩu. Từ giờ, chuyện của hai người không còn liên quan gì đến tôi.”
Sắc mặt bố tôi tái nhợt.
Tôi quay người chuẩn bị rời đi, mẹ tôi bỗng nắm lấy tay tôi:
“Con trai… mẹ biết con giận chúng ta, nhưng con không thể như vậy được…”
“Mẹ, con không giận mẹ.” – Tôi nhìn bà nghiêm túc – “Con chỉ thấy mệt. Con không muốn bị cái nhà này kéo xuống nữa.
Không muốn nhìn mẹ cứ chịu thiệt thòi, cũng không muốn thấy ông ấy tiếp tục sống sai.
Vậy nên con chọn rời đi.”
“Nếu mẹ muốn ly hôn, con ủng hộ.
Nếu mẹ muốn lấy căn nhà này, con cũng ủng hộ.
Nhưng xin mẹ đừng kéo con vào chuyện này nữa.”
Mẹ tôi buông tay, cả người như mất hết sức lực.
Tôi bước đến cửa, ngoái đầu nhìn lại.
Mẹ ngồi bệt dưới đất, còn bố đứng ngây người, Căn nhà tôi đã sống suốt 24 năm… lúc này bỗng trở nên xa lạ đến đau lòng.
“À, suýt quên.” – Tôi chợt nhớ ra điều gì – “Ngày mai chắc chú út sẽ dẫn cả nhà đến đấy. Hai người… bàn trước xem đối phó thế nào đi.”
Nói xong, tôi kéo cửa bước ra.
Sau lưng vang lên tiếng hét của bố tôi:
“Quay lại đây! Mày quay lại đây cho tao!!”
Tôi không đáp, lẳng lặng bước xuống lầu.
4
Đến trưa hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ.
“Con trai… chú út và cả nhà đến rồi, còn dẫn theo cả ông bà nội.” – Giọng mẹ mệt mỏi – “Họ nhất quyết đòi gặp con, nói là cần ‘nói chuyện đàng hoàng’.”
Tôi nhìn đồng hồ, đúng lúc buổi họp chiều bị hủy:
“Gửi địa chỉ cho con, chiều con qua.”
Cúp máy, Chiêu Chiêu từ bếp bước ra, trên tay là bữa trưa vừa nấu xong:
“Ai gọi vậy?”
“Mẹ anh.” – Tôi nhận lấy bát đũa – “Nhà chú út sắp sửa tới chất vấn rồi.”
“Có cần em đi cùng không?” – Cô ấy ngồi xuống, nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi lắc đầu: “Không cần, đây là chuyện của anh.”
“Vậy anh cẩn thận nhé.” – Cô nắm tay tôi – “Nếu cần giúp, gọi cho em bất cứ lúc nào.”
Tôi gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Tôi gặp Chiêu Chiêu tại một diễn đàn thương mại.
Khi ấy, tôi vừa tốt nghiệp cao học, được thầy hướng dẫn giới thiệu làm khách mời diễn thuyết.
Cô ấy ngồi dưới khán đài, nghe xong thì chủ động xin thông tin liên lạc.
Tôi nghĩ cô chỉ khách sáo, ai ngờ hôm sau đã nhận được lời mời ăn tối từ cô.
Bữa ăn kéo dài ba tiếng, càng nói càng hợp.
Về sau, cô bảo thích sự thông minh và cách tư duy độc lập của tôi.
Ba tháng sau, cô ấy cầu hôn.
“Em biết điều này hơi đường đột…” – Cô nói – “Nhưng em không muốn mất thời gian. Em muốn cưới anh – nếu anh đồng ý.”
“Anh không có nhà, không có xe, cũng chẳng có tiền tiết kiệm…” – Tôi nói thật lòng.
“Em có.” – Cô cười rạng rỡ – “Em không cần tiền của anh, em chỉ cần chính anh thôi.”
“Nhưng anh… đến tiền sính lễ cũng không có.”
“Vậy thì về nhà em ở đi.” – Cô ngẫm nghĩ rồi nói.
Tôi đã sững người rất lâu, sau đó mới gật đầu.
Không phải vì tiền, mà vì cô cho tôi cơ hội để rời khỏi cái gia đình bế tắc ấy.
Ba giờ chiều, tôi đến trước cửa nhà.
Chưa kịp lên lầu, đã nghe thấy tiếng cãi vã vang từ hành lang. Là giọng chú út, còn có tiếng bà nội hét ầm lên.
Tôi đẩy cửa vào – phòng khách đã chật kín người.
Bà nội, ông nội, chú út cả nhà ba người, thêm cả cô và dượng tôi – Tổng cộng bảy người, chen chúc trong cái phòng khách nhỏ xíu.
Thấy tôi bước vào, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.
“Cháu cả đến rồi.” – Chú út đứng dậy, cười giả tạo – “Nghe nói cháu lấy vợ rồi? Sao không báo với nhà một tiếng?”
Tôi không đáp, mà nhìn về phía mẹ.
Mẹ ngồi một góc, mặt mày tiều tụy, rõ ràng đã bị xoay như chong chóng suốt buổi.
Bà cố gượng cười với tôi, nhưng trong mắt lại chỉ toàn là mệt mỏi.
“Chu Vũ!”
Bà nội tôi bỗng lớn tiếng: “Còn có mặt mũi quay về à?! Con có biết mình đã làm cái gì không?! Làm rể?! Đổi họ?! Con định cắt đứt hương hỏa nhà họ Chu hả?!”
“Bà ơi, cháu tên là Lâm Vũ.” – Tôi chỉnh lại – “Người tên Chu Vũ ấy, không còn tồn tại nữa rồi.”
“Mày…!” – Bà nội giận đến run rẩy cả người – “Đồ bất hiếu! Mặt mũi nào nhìn tổ tiên ông bà nữa?!”
“Tổ tiên?” – Tôi bật cười – “Nếu họ còn sống, chắc họ còn muốn hỏi nhiều hơn: tại sao con cháu họ lại sống khổ sở thế này.”
“Ý mày là gì?!” – Mặt chú út tôi sầm lại.
Tôi tiến đến bàn trà, lấy từ túi ra một xấp giấy đã in sẵn, trải từng tờ lên mặt bàn.