Chương 6 - Cuộc Chiến Bất Ngờ Tại Đồn Công An

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi hơi ngạc nhiên: “Hôm nay cô đến đây là để khen tôi à?”

Mễ Đoá cười, gương mặt đẹp thoáng chút ngượng: “Không hẳn, chỉ là… nếu là em, chắc em không làm được như chị.”

Vẫn là khen tôi thôi.

Tôi vừa ăn bít tết vừa nghe cô kể.

Một câu chuyện ngoại tình đơn điệu, cũng chỉ là giấu bên này, giấu bên kia.

Cô ấy là nhân viên mới ở công ty của Lý Binh, gia đình khá giả.

Khi theo đuổi cô, hắn giấu chuyện có tôi.

Cả hai đang yêu đương mặn nồng thì hắn bị đánh cho mặt mũi nát bét. Thương tích quá “hoang dã”, bịa cũng khó xuôi.

“Hắn nói bị ngã, em hỏi có phải ngã vào cái cào không?”

Tôi: … Cô này cũng là người thẳng tính.

“Hắn né tránh quá, lúc đầu em còn tưởng bị bạn trai người khác bắt quả tang rồi đánh, không ngờ là chị.”

“Tất cả nhờ adrenaline.”

“Hắn lừa em, cũng lừa chị.”

“Hắn là người tồi.”

“Nhưng em vẫn yêu hắn.”

“Cô là người tốt.”

“Hắn đã khóc.”

“Nước mắt cá sấu.”

“Hắn ngày nào cũng mua cơm cho em.”

“Căng-tin công ty ở ngay dưới, đi bộ hai phút.”

“Hắn luôn trả lời tin nhắn của em ngay lập tức.”

“Tôi cũng vậy với khách hàng.”

“Hắn đưa đón em đi làm mỗi ngày.”

Tôi nhẩm tính: “Tháng này có sáu ngày hắn không đưa đón cô.”

Trong mối quan hệ của tôi có cô ấy, trong mối quan hệ của họ có tôi. “Tình yêu” bị Lý Binh chia làm hai phần.

Dùng chi phí thấp nhất để thu lợi lớn nhất — tôi và cô ấy đều chỉ là khoản đầu tư của Lý Binh. Chọn ai không phải vì yêu, mà là vì lợi.

7

Vì tôi liên tục vạch trần, Mễ Đoá bắt đầu trầm ngâm.

Cô ấy rất thông minh, bênh vực Lý Binh chẳng qua là vì đang mắc kẹt trong tình cảm.

Tôi ngồi im cùng cô ấy một lúc, rồi cô ngẩng lên hỏi: “Lý Binh thật sự chỉ yêu mỗi bản thân anh ta đúng không?”

“Cô đến đây hôm nay là muốn nghe từ tôi một bằng chứng rằng hắn yêu cô à?”

“Ban đầu thì đúng vậy.” — Mễ Đoá cười khổ — “Thật ra em đặc biệt hy vọng chị là một bạn gái tệ, như vậy ít nhất em có thể đổ lỗi cho chị, dù em chẳng có lập trường gì và biết rõ như thế là sai. Nhưng bản tính con người đôi khi lại thấp hèn như thế.”

Mễ Đoá đang bày tỏ hết những gì cô nghĩ, tôi lặng lẽ nghe. Nghe xong tôi gọi phục vụ.

“Chị Trần, chị cần gì ạ?”

“Tôi muốn đặt phòng cho khách. Người đó bị đau dạ dày, hơi có bệnh sạch sẽ.”

“Vâng, bên em sẽ chuẩn bị toàn bộ đồ dùng và ga giường mới, nước ấm tinh khiết, kèm dịch vụ quản gia riêng. Chị thấy thế được không ạ?”

“Được.”

“Chút nữa em sẽ gửi số phòng vào điện thoại trợ lý của chị.”

“Ừ.”

Phục vụ mỉm cười rời đi.

Tôi quay sang nhìn Mễ Đoá, không nói gì.

Cô ấy bị tôi nhìn đến khó hiểu: “Ý chị là gì?”

“Cô không thiếu tiền, cô thiếu là sự quan tâm chu đáo.”

Cô lập tức hiểu ý, khẽ nói: “Có tiền thì sự quan tâm chu đáo ở đâu cũng có.”

Cái gọi là “giá trị cảm xúc” mua được bằng tiền, tại sao khi ở Lý Binh lại trở nên đặc biệt đến thế?

Là vì Mễ Đoá nghĩ tình cảm hắn dành cho cô không xen lợi ích, nhưng đâu ngờ giá trị của cô đã sớm bị hắn tính toán ngầm.

Cô ấy đã sa vào, lý trí bị tình cảm bao trùm. Trước những giọt nước mắt của hắn, cô rơi vào thế khó xử.

Trốn tránh đúng là liều thuốc mạnh để tạm thời giảm đau, nhưng cũng kéo dài nỗi đau. Nó khiến người ta tự bào mòn, mất dần tự trọng và tinh thần, trở nên méo mó trong sự chần chừ.

Những gì cần nói tôi đã nói hết, làm thế nào là quyền của Mễ Đoá.

Tôi đẩy đĩa đồ ăn trống, đứng dậy: “Tôi còn việc.”

“Xin lỗi.” — thấy tôi định đi, cô vội nói.

Tôi dừng lại.

Cô tiếp lời: “Lời xin lỗi này là vì ý nghĩ xấu xa của em ngay từ đầu.”

Tôi không đáp, chỉ nhìn vào gương mặt đầy bối rối của cô. Trong mắt vẫn còn nguyên sự non nớt của người mới ra đời đi làm.

Tôi cũng từng như thế. Không có Lý Binh, tôi và cô ấy sẽ chỉ là người xa lạ, cùng lắm do quan hệ công việc mà hợp tác vài lần.

Nhưng chắc chắn sẽ không như bây giờ — quen chưa lâu mà nói chuyện sâu, kiểu mà sau này cô ấy sẽ thấy hối hận.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)