Chương 9 - Cuộc Chạy Trốn Của Mẹ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Và bây giờ, tôi đang chạy thay con bé. Chạy thật xa, mang theo phần của nó.”

Khán phòng lại vang dội tiếng vỗ tay.

Tôi trôi lơ lửng nơi trần nhà, nhìn mẹ trên sân khấu, nhìn ông bà, bác và Lục Cẩn Hành bên dưới.

Nhìn những người nhờ mẹ mà có lại hy vọng sống.

Nhìn thế giới này, vì mẹ — mà tốt đẹp hơn.

Mẹ, mẹ chạy xa thật rồi.

Xa đến mức con không đuổi kịp nữa.

Nhưng như vậy cũng tốt.

Tôi mỉm cười.

Cơ thể tôi hóa thành vô số ánh sáng, tan biến trong nắng.

Mẹ, tạm biệt.

Hãy thay con, nhìn cho thật kỹ thế giới này nhé.

Hai năm sau.

Dụ Uyển Ninh và Lục Cẩn Hành kết hôn.

Đám cưới giản dị, chỉ có người thân và bạn bè thân thiết.

Sau khi kết hôn, họ không sinh thêm con.

“Niệm Niệm là con gái duy nhất của tôi,” Dụ Uyển Ninh nói. “Mãi mãi là như thế.”

Liệu pháp ung thư của bà đã cứu sống vô số người.

Bà nhận giải Nobel Y học, trở thành huyền thoại của giới khoa học.

Nhưng thứ bà trân quý nhất, không phải là danh vọng.

Trong phòng làm việc của bà, luôn treo một bức ảnh.

Không phải bức ảnh thời trẻ rạng rỡ, cũng không phải bức ảnh ngày nhận giải.

Mà là tấm ảnh đen trắng mờ nhòe, chụp lại từ hồ sơ hộ tịch ở đồn công an nơi làng núi.

Trong ảnh, tôi đang cười — nụ cười hồn nhiên của đứa bé vừa được đi học.

Ngày nào, trước khi bắt đầu công việc, mẹ cũng nhìn bức ảnh ấy.

“Niệm Niệm, hôm nay mẹ lại chạy xa thêm rồi. Con thấy không?”

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên tấm ảnh.

Tựa như có một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên đáp lại:

“Con thấy rồi, mẹ. Mẹ chạy giỏi lắm.”

Ngôi làng nhỏ từng giam cầm mẹ suốt mười lăm năm, giờ đã được cải tạo hoàn toàn.

Những kẻ gây tội đều bị trừng phạt.

Cây hoè già nơi đầu làng vẫn còn đó, nhưng nó không còn là ranh giới của sợ hãi nữa — mà trở thành bia tưởng niệm.

Trên bia khắc dòng chữ:

“Ghi nhớ bóng tối, hướng về ánh sáng.”

Mỗi năm, vào ngày giỗ tôi, Dụ Uyển Ninh lại đến nghĩa trang.

Bà ngồi trước mộ tôi, kể chuyện.

“Niệm Niệm, mẹ lại cứu được nhiều người lắm.”

“Niệm Niệm, ông bà ngoại vẫn khỏe.”

“Niệm Niệm, ba Lục thương mẹ lắm.”

“Niệm Niệm, mẹ vẫn đang chạy. Chạy rất nhanh, rất xa.”

“Niệm Niệm, mẹ đã thay con nhìn thấy nhiều cảnh đẹp.”

Bà vừa nói, vừa cười — rồi nước mắt lại rơi.

Nhưng đó là nước mắt của mãn nguyện, không còn là đau thương.

Gió khẽ thổi qua lá cây xào xạc.

Tựa như có giọng nói thì thầm đáp lại:

“Mẹ, con biết. Con vẫn luôn dõi theo mẹ.”

“Mẹ, tiếp tục chạy đi.”

“Chạy thật xa.”

“Đừng quay đầu lại.”

HẾT

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)