Chương 2 - Cuộc Chạy Trốn Của Mẹ
Ngay cả khi ngẩn người, nét mặt của bà cũng khác.
Phụ nữ trong làng khi ngẩn người đều trống rỗng, vô hồn.
Nhưng trong ánh mắt mẹ, luôn ẩn một nỗi buồn sâu thẳm và tuyệt vọng.
Tôi từng hỏi bà: “Mẹ, mẹ từ đâu tới vậy?”
Bà im lặng rất lâu, rồi nói: “Quên rồi.”
Nhưng tôi biết, bà không quên.
Không biết đã qua bao lâu, tôi cảm thấy hơi thở mình càng lúc càng yếu, mí mắt cũng nặng dần.
Máu từ khóe miệng tràn ra, ướt cả má, nhỏ xuống rơm.
Ánh sáng mờ dần, thế giới dần trôi xa.
Rồi, đột nhiên, mọi thứ thay đổi.
Tôi phát hiện mình đã ra khỏi căn phòng chứa củi.
Ngoảnh lại, cánh cửa phòng khép hờ.
Qua khe cửa, tôi nhìn thấy một cô bé nằm bên trong.
Mặt trắng bệch, miệng toàn máu, thân thể vặn vẹo, không biết gãy bao nhiêu xương.
Đó là… tôi?
Giây phút ấy, tôi không sợ hãi, cũng không hoảng loạn, mà thấy nhẹ nhõm.
Thì ra, tôi chết rồi.
Nhưng ngay sau đó, một ý nghĩ khác ùa đến.
Tôi được giải thoát rồi, còn mẹ thì sao?
Vừa nghĩ vậy, tôi liền thấy bà.
Bà đang ngồi trên một chuyến xe khách đường dài, bên cạnh cửa sổ.
Vẫn bộ quần áo rách, vẫn gương mặt bị năm tháng mài mòn.
Nhưng biểu cảm, hoàn toàn khác.
Tôi thở phào.
Mẹ chạy thoát rồi.
Tốt quá.
Tôi bay theo chiếc xe khách, như làn khói nhẹ trôi trên mui xe.
Đêm khuya, cuối cùng cũng đến một thành phố gọi là Ma Đô.
Tôi nhìn qua cửa kính, những toà nhà cao tầng san sát, đèn đuốc rực sáng, như một thế giới khác.
Mẹ xuống xe, đi thẳng tới chỗ một cảnh sát gần đó.
“Đồng chí cảnh sát… tôi… tôi bị bán…”
Viên cảnh sát trẻ khựng lại, rồi lập tức đưa mẹ vào đồn.
Phòng trực ấm áp, ánh đèn sáng rực.
Mẹ ngồi trên ghế, toàn thân run rẩy.
“Đừng sợ, cứ từ từ nói.”
Nữ cảnh sát đưa bà một cốc nước nóng.
Mẹ hít sâu mấy hơi, rồi khẽ nói.
“Tôi tên là Dụ Uyển Ninh… tôi bị bán… mười lăm năm rồi…”
Nét mặt viên cảnh sát trở nên nghiêm trọng, lập tức bắt đầu ghi chép.
“Dụ Uyển Ninh…”
Vị cảnh sát lớn tuổi nhắc lại cái tên, đột nhiên trừng to mắt.
“Cô nói cô tên là Dụ Uyển Ninh?!”
Mẹ gật đầu.
Ông ta lập tức nhấc điện thoại.
“Trời ơi… mau, liên hệ Cục thành phố! Liên hệ nhà họ Dụ!”
Cả đồn cảnh sát náo động.
Chưa đầy nửa tiếng sau, một chiếc xe đen dừng trước cửa.
Cửa mở ra, một đôi vợ chồng già tóc bạc gần như lao vào trong.
Theo sau là một người đàn ông trung niên mặc vest, sải bước rất nhanh, mắt đỏ hoe.
“Uyển Ninh!” Bà lão vừa thấy mẹ liền lao đến ôm chầm.
“Mẹ…” mẹ đứng dậy, nghẹn ngào.
“Con gái của mẹ! Con gái của mẹ ơi!”
Bà ôm chặt lấy mẹ, khóc nức nở.
Ông lão và người đàn ông trung niên cũng tiến lại, ba người quây quanh mẹ, khóc như xé ruột.
Đó hẳn là ông bà ngoại và bác.
Tôi lơ lửng ở góc phòng, nhìn cảnh đó, sống mũi cay xè.
Thì ra, mẹ tôi không tên là con ngốc, không tên là con điên, cũng chẳng phải con mù.
Tên của mẹ là Dụ Uyển Ninh.
Nghe thật đẹp.
3
Chưa kịp đoàn tụ tử tế với gia đình, trước cổng đồn công an đã ùa đến một đám người.
Toàn là phóng viên.
Hàng tá ống kính chĩa thẳng vào mẹ, hàng tá đèn flash nháy liên hồi.
Mẹ bị ánh sáng bất ngờ làm giật lùi, bà ngoại vội vàng che chắn cho con.
“Tiến sĩ Dụ!”
“Tiến sĩ Dụ, mười lăm năm qua cô đã đi đâu?”
“Phương pháp chữa ung thư có thể tiếp tục nghiên cứu không?”
Họ đồng loạt đặt câu hỏi, tôi đứng bên cạnh, dần dần hiểu ra câu chuyện của mẹ.
Hoá ra, mẹ là một thiên tài.
Mười lăm năm trước, mới hai mươi tuổi, bà ấy đã là ngôi sao sáng nhất trong lĩnh vực y sinh học.
Bà ấy phát minh ra một liệu pháp có thể chữa khỏi hoàn toàn ung thư, làm chấn động cả giới y học.
Nhưng đúng vào lúc sắp hoàn thành thử nghiệm lâm sàng cuối cùng, bà ấy quyết định lên vùng núi xa xôi để thu thập dữ liệu mẫu bệnh ung thư ở các khu vực nghèo khó.
Muốn liệu pháp này có thể giúp được mọi người, kể cả những người nghèo nhất.
Rồi bà ấy mất tích.
Mười lăm năm qua vô số bệnh nhân ung thư đều mong ngóng bà ấy tái xuất, cứu lấy mạng sống của họ.
Vô số người tự phát tổ chức tìm kiếm, tiền thưởng lên tới hàng chục triệu, nhưng không hề có tin tức.
Tất cả đều nghĩ, bà ấy đã chết.
Tôi nghe những điều này, chợt nhớ đến ông nội đã qua đời vài năm trước.
Ông bị ung thư.
Lúc ấy nằm trên giường, gầy trơ xương.
Đau đến lăn lộn, nhưng không chịu chi tiền vào viện.
“Vô ích, ung thư không chữa được.”
“Để lại chút tiền cho Tam Oa cưới vợ.”
Thật nực cười.
Bác tôi đẩy đám đông ra, giọng nghiêm nghị:
“Các vị, xin nhường đường! Em gái tôi hiện tại không thích hợp tiếp nhận phỏng vấn!”
Bà ngoại ôm mẹ, ông ngoại chắn phía trước, cả nhà vội vã rời khỏi đồn công an.
Họ về một toà biệt thự.
Thật sự rất lớn, lớn hơn cả tổng diện tích nhà cửa trong làng chúng tôi cộng lại.
Ảnh trong phòng khách vẫn còn, trên tường treo bức ảnh thời trẻ của mẹ.
Mặc áo cử nhân, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong veo như sao.
Đó là Dụ Uyển Ninh mười lăm năm trước.