Chương 8 - Cung Nữ Vô Hình
Từ đó trở đi, ta chẳng còn hứng thú dạo phố, trong đầu toàn nghĩ về chuyện ám cọc Bắc cương kia.
“Có nên bẩm báo Hoàng thượng không?”
Ta băn khoăn tự hỏi.
“Nhưng nếu nói ra, ta phải giải thích thế nào chuyện biết ả là ám cọc? Vạn nhất Hoàng thượng hỏi nguồn tin thì sao?”
Đang phiền não, một làn hương thơm nức mũi thoảng tới.
Ngẩng đầu nhìn, hoá ra là một hiệu gà quay.
Trong tiệm treo đầy gà mới ra lò, da vàng giòn rụm, khiến ta nuốt nước bọt ừng ực.
Mặc kệ, no bụng rồi tính sau!
Ta phất tay một cái: “Ông chủ, cho một con gà quay!”
Ngồi bên bàn nhỏ ven đường, ta vừa xé thịt vừa ăn ngon lành, chợt để ý bên kia đường có một thư sinh trẻ tuổi cứ liếc trộm mình.
Nhìn kỹ lại, bên hông hắn treo lệnh bài của tướng quân phủ.
“Chà? Đây chẳng phải người của Đại tướng quân phủ sao?”
Ta hiếu kỳ đọc thông tin.
“Thì ra là tiểu thư độc nhất của Đại tướng quân mất tích, trong phủ phái người tìm khắp nơi, vị thư sinh này là tiên sinh dạy học của tiểu thư, đã lâu thầm mến nàng, tin chắc nàng bị bắt cóc chứ không phải bỏ trốn…”
Vừa gặm đùi gà, ta vừa cảm thán trong lòng:
“Tiểu thư của tướng quân quả thực bị bắt cóc, hiện giam ở một trang viên bỏ hoang ngoài tây giao, bọn cướp định đòi tiền chuộc…”
“Khụ khụ!”
Thống lĩnh thị vệ bất chợt ho khan.
“Đại nhân, ngài không sao chứ?”
“Không việc gì.”
Hắn lau miệng, bỗng đứng dậy.
“Thượng nghi chờ một lát, hạ quan đi rồi về ngay.”
Nói xong liền vội vàng rời đi, bỏ ta và thị vệ còn lại nhìn nhau.
Ăn uống no nê xong, ta lại dạo qua mấy hiệu vải lụa và tiệm trang sức, mua vài món lặt vặt.
Trên đường về cung, thống lĩnh thị vệ mới vội vã đuổi kịp, nét mặt chứa niềm vui khó giấu.
“Đại nhân gặp chuyện tốt gì sao?” Ta hiếu kỳ hỏi.
“Không có gì.”
Khoé môi hắn vẫn cong lên không nén được.
“Chỉ là… giúp bạn giải quyết một rắc rối.”
Ta cũng chẳng nghĩ nhiều, vừa ngâm nga tiểu khúc vừa ngồi lên xe ngựa về cung.
Vừa về tới tiểu viện của mình, một tiểu thái giám đã chạy tới nghênh đón.
“Tô Thượng nghi, bệ hạ truyền người tới ngự thư phòng.”
“Bây giờ ư?”
Ta nhìn sắc trời.
“Giờ này sắp tới bữa tối rồi mà…”
Tiểu thái giám hạ giọng: “Bệ hạ nói có việc gấp, hình như liên quan đến Đại tướng quân.”
Trong lòng ta lập tức trầm xuống một nhịp.
Chuyện về ái nữ của tướng quân, ta vẫn chưa nghĩ xong nên tiết lộ với Hoàng thượng thế nào.
Đến ngự thư phòng, chỉ thấy Hoàng thượng và Đại tướng quân đều có mặt, trên mặt cả hai đều mang ý vui mừng.
“Nô tỳ tham kiến bệ hạ, Đại tướng quân.”
Ta cung kính hành lễ.
“Miễn lễ.”
Giọng Hoàng thượng ôn hoà.
“Tô Tiểu Ngư, hôm nay ngươi lập đại công.”
“Á…?”
Ta ngây ngốc.
“Nô tỳ hôm nay chỉ xuất cung dạo một vòng, nào có làm gì đâu…”
Đại tướng quân kích động bước lên một bước: “Tiểu nữ đã tìm thấy! May nhờ ngươi… à không, nhờ vị thị vệ bên cạnh ngươi!”
Ta chớp mắt: “Là sao vậy?”
Hoàng thượng giải thích: “Thống lĩnh thị vệ phát hiện một số manh mối, liền dẫn người tới tây giao, tại một trang viên bỏ hoang đã tìm thấy tiểu thư của tướng quân bị bắt cóc.”
“Thật tốt quá!”
Ta vui mừng tận đáy lòng.
“Tiểu thư không sao chứ?”
“Chỉ bị kinh sợ, nhưng không tổn hại gì.”
Đại tướng quân vành mắt đỏ hoe.
“Tô Thượng nghi, lão phu thiếu ngươi một nhân tình lớn!”
Ta liên tục xua tay: “Không không không, đều là công lao của đại nhân thị vệ, nô tỳ chẳng làm gì cả…”
“Ngươi không cần khiêm tốn.”
Hoàng thượng chậm rãi nói, ánh mắt sâu xa.
“Nếu chẳng phải ngươi… dẫn theo thị vệ, cảnh giác ứng biến, sao có thể thuận lợi như thế?”
Ta luôn cảm giác lời Hoàng thượng ẩn ý gì đó, nhưng không đoán ra.
Sau khi Đại tướng quân cảm tạ rối rít lui xuống, Hoàng thượng hỏi ta: “Hôm nay xuất cung có vui không?”
“Cũng khá tốt.”
Ta bỗng nhớ tới ám cọc Bắc cương, liền lưỡng lự, không biết có nên bẩm báo.
“Sao vậy? Gặp phiền phức ư?”
Hoàng thượng nhạy bén nhận ra sự do dự của ta.
“Không… chỉ là ở Đông Thị có một tiệm son phấn, bà chủ trông rất lạ.”
Ta ậm ừ đáp.
“Nô tỳ cảm thấy bà ta không giống người buôn bán đàng hoàng.”
Ánh mắt Hoàng thượng lập tức sắc bén: “Ồ? Có gì khả nghi?”
“Chỉ là… trực giác thôi? Bà ấy dường như đặc biệt quan tâm đến chuyện trong cung.”
Hoàng thượng gật đầu, trầm tư: “Trẫm sẽ phái người tra xét, ngươi còn nhớ rõ vị trí cửa tiệm không?”
“Nhớ, nhớ chứ!”