Chương 3 - Cung Đường Vượt Thời Gian
8
Hóa ra… ta không có thai.
Không những không có, mà đúng lúc bị Quý phi đẩy, ta lại bị hành kinh — trễ tận mười mấy ngày.
Máu chảy ra hết rồi!
Nếu không phải lão Tứ nhanh tay ra đòn phủ đầu, ta có lẽ đã bị Quý phi vạch trần, rồi lấy cớ “cố ý tranh sủng” mà lần nữa bị đày vào lãnh cung.
Giờ phút này trong lòng ta thực sự ngổn ngang trăm mối.
Vừa có chút mừng rỡ vì thoát nạn trong gang tấc, vừa mang một nỗi bối rối khó tả trước đứa trẻ trước mặt.
Lão Tứ quá đỗi thông minh, lập tức nhận ra cảm xúc bất thường của ta.
“Mẫu phi, người… sợ Nguyên nhi sao?”
“Nguyên nhi chỉ là muốn bảo vệ mình, không có ác ý gì hết. Xin người, đừng bỏ rơi con…”
Ta khẽ thở dài.
Về thân thế của lão Tứ, Lưu Huỳnh từng thổn thức kể cho ta nghe.
Mẫu thân hắn chỉ là một thái nữ nho nhỏ, dù có may mắn được sủng hạnh một đêm, sinh hạ hoàng tử, thì cũng chẳng ai đoái hoài.
Nhưng lão Tứ lại rất có tiền đồ.
Nói sớm, trí nhớ siêu phàm, thông minh mưu trí đều vượt xa ba vị hoàng huynh.
Cũng chính vì thế mà gặp họa sát thân.
Có thể là Hoàng hậu, cũng có thể là Quý phi — trong phần thuốc thiện được đặc cách ban cho hai mẹ con bọn họ, có kẻ đã hạ độc.
Thái nữ chết ngay tại chỗ, lão Tứ thì bị tổn thương đầu óc, từ đó nói năng lắp bắp.
Nhưng thực tế là, hắn đau lòng vì sức khỏe của mẫu thân yếu ớt, cố tình giả vờ kén ăn, không chịu ăn phần thuốc ấy.
Thái nữ thấy con năn nỉ mãi thì đành ăn mấy miếng.
Thuốc phát tác quá nhanh, bà thậm chí chẳng kịp trối lại một lời.
Thử nghĩ mà xem, một đứa trẻ năm tuổi ôm thi thể mẹ, sẽ sợ hãi và tự trách thế nào?
Ta ôm hắn vào lòng, dịu giọng an ủi:
“Con à, sao cứ nghĩ ta sẽ bỏ rơi con vậy?”
“Ta không sợ con, chỉ là xót cho những gì con đã chịu đựng suốt bao năm.”
“Hậu cung hiểm ác, mẫu phi chỉ có cái tính liều, muốn bảo vệ cả cái nhà to thế này, về sau phải trông vào trí tuệ của con đấy.”
“Yên tâm đi.”
Lão Tứ mắt đỏ hoe, quỳ rạp xuống đất, dập đầu với ta ba cái vang dội.
Nhìn dấu đỏ trên trán hắn, ta thật sự không còn mảy may nghi ngờ gì nữa.
Đứa nhỏ này vẫn quá thật lòng.
“Nhưng mà——”
Hắn bỗng như nhớ ra điều gì, trong ánh mắt lộ rõ vẻ u sầu.
“Hôm nay Quý phi chỉ bị cấm túc, chắc chắn sẽ còn tìm cách gây sự.”
“Quý phi được sủng ái nhiều năm, tương lai… phụ hoàng chưa chắc đã đứng về phía chúng ta.”
9
Ta an ủi lão Tứ, không sao đâu, cùng lắm thì sau này qua ôm đùi Thái hậu.
Người xem ta như cố nhân nơi đất khách, chắc chắn không nỡ thấy chết mà không cứu.
Tiểu Thất lại cuống cuồng chạy vào.
“Mẫu phi, Tứ ca, không hay rồi!”
“Sao thế, sao thế?”
Con bé chỉ để lấy lại hơi mà phải thở hổn hển cả buổi.
“Lục ca… Lục ca sắp ăn hết sạch mâm tiệc Thái hậu nương nương ban rồi!”
“……”
Lão Lục đúng là đói đến phát điên thật.
Ngày thường hắn phải luyện võ, tiêu hao vốn đã nhiều, hôm nay lại canh chừng ta nửa ngày trời chưa được ăn gì.
Vừa thấy đám món ăn Đông Bắc mà ngự thiện phòng ít khi làm, y như bị quỷ đói nhập xác.
“Thấy chưa, bảo đến sớm mà không nghe!”
Tiểu Thất bất lực giang hai tay.
“À mà đúng rồi, Thái hậu nương nương còn ban cho một thứ nữa, bọn con không biết ăn kiểu gì.”
“Bảo là đặc sản Đông Bắc, mẫu phi nhất định thích!”
Lưu Huỳnh mang lên một vật đen sì sì, cứng như đá.
Nhìn qua thì có vẻ là quả lê, nhưng mà——
“Thứ này thật sự ăn được sao? Không phải bị hỏng rồi chứ?”
Trong mắt Lưu Huỳnh thoáng hiện vẻ nghi ngờ.
“Thái hậu nương nương tự tay ban thưởng, tất nhiên là loại tốt nhất, sao có chuyện đem đồ hỏng vào cung được?”
“Người thương nương nương lắm, còn dặn kỹ phải mang mấy thứ này theo. Nương nương không nếm thử sao?”
Được rồi.
Thử thì thử.
Ta cắn một miếng, suýt thì rụng cả hàm răng.
Lưu Huỳnh hoảng sợ.
“Nương nương, Thái hậu nói đây là lê đông lạnh, phải ngâm nước mát cho mềm mới ăn được.”
“Người không biết sao?”
Vũ Trinh là người Giang Nam, chắc chắn không biết rồi.
Nhưng ta sao lại không có chút ấn tượng nào thế?
Đầu đau quá đi mất.
Chẳng lẽ ta không phải người Đông Bắc thật?
Nhưng rõ ràng ta biết bao nhiêu điều kia mà.
Cái giọng này, cái tính này, cái cách dạy con này.
Chắc là xuyên lâu quá, ký ức hiện đại với cổ đại đang đánh nhau!
May mà Thái hậu không có mặt ở đây.
Với tư cách là nhà vô địch đấu cung, tính tình bà ấy tất nhiên là đa nghi.
Nếu nhìn thấy ta vừa rồi cắn sống lê đông, nhất định sẽ nghi ta giả mạo người Đông Bắc để lấy lòng bà.
Lão Tứ phản ứng rất nhanh.
“Là người phụ trách Trường Lạc cung… cung nữ, chuyện này chẳng lẽ không… không phải ngươi cần… cần chú ý sao?”
“Mẫu phi tin ngươi như vậy, nghĩ rằng… rằng ngươi sẽ chu… chu toàn mọi việc.”
Lưu Huỳnh vội vàng quỳ xuống.
“Là nô tỳ suy nghĩ không chu toàn, xin nương nương trách phạt.”
Ta cũng không phạt Lưu Huỳnh.
Dù trước đó lão Tứ từng nghi ngờ, chuyện ta mang thai bị lộ là do nàng để rò rỉ.
Nhưng nàng là nha hoàn nguyên chủ đưa từ phủ vào cung, chắc chắn từng rất thân thiết.
Ta đã chiếm lấy thân thể người ta, sao có thể tùy tiện làm hại người thân cận của họ.
Thế nhưng… Lưu Huỳnh lại không nghĩ như vậy.
Ngay đêm đó, nàng ta đầu quân về phía Quý phi.
Một tháng sau, tiền triều truyền đến tin — Tiểu Thất bất ngờ bị chỉ định đi hòa thân.
10
Không hiểu sao, trong số cống phẩm triều đình dâng cho sứ giả lại xuất hiện thêm một bức tranh mỹ nhân.
Người trong tranh là mẫu thân của Tiểu Thất – đệ nhất mỹ nhân Tây Vực.
Đơn Vu vừa nhìn tranh liền kinh diễm, lập tức phái sứ thần đến.
Nghe thì có vẻ là cầu thân, nhưng thực chất chỉ đang tìm cớ phát binh mà thôi.
Mỹ nhân đã khuất, lấy đâu ra người giống hệt nữa?
Nhìn khắp hậu cung, chỉ còn Tiểu Thất.
Ván cờ này, kiểu gì Quý phi cũng thắng.
Nếu để Tiểu Thất đi hòa thân, ta tất nhiên sẽ phản đối, từ đó xa cách với Lý Oanh Tự.
Còn nếu không để Tiểu Thất đi, huynh của nàng ta kéo quân đến biên cương, Lý Oanh Tự vì muốn dẹp yên lòng dân, nhất định sẽ dỡ bỏ lệnh cấm túc cho nàng.
“Mẫu phi, Âm nhi còn nhỏ, sao có thể đi hòa thân được?”
Lục hoàng tử chỉ hận mình chưa trưởng thành để có thể thân chinh lĩnh binh.
Ta ra hiệu im lặng, bảo nó nói nhỏ thôi — chuyện này ta còn chưa nói với Tiểu Thất.
Thật ra ta cũng không quá hoảng.
Nhìn sắc mặt của lão Tứ, chắc chắn là đã có kế hoạch sẵn rồi.
Nào ngờ vừa mở miệng, hắn lại khiến ta suýt té ghế.
“Mẫu phi, người cứ đi nũng nịu với phụ hoàng một chút là được.”
Ta: “???”
Trẻ con dù thông minh đến mấy… thì vẫn là trẻ con.
Chuyện hệ trọng quốc gia, lẽ nào chỉ cần ta nũng nịu một chút là thay đổi được quyết sách?
Huống hồ gì, Lý Oanh Tự đâu phải quá yêu thương gì ta.
Từ sau vụ “sảy thai”, người ta có đến thăm ta được mấy lần? Nhìn thế nào cũng chẳng giống đang quan tâm.
Lão Tứ lại ra dáng người từng trải.
“Mẫu phi, thật ra phụ hoàng rất để tâm đến người.”
“Chuyện đêm đó hai tháng trước, rốt cuộc là ai, trong lòng phụ hoàng còn rõ hơn người. Thế mà người vẫn nhận trách nhiệm.”
“Phụ hoàng đương nhiên biết người không muốn Âm nhi đi hòa thân, nhưng người cần tự mình tới cầu xin, để thiếu nợ ông ấy một lần.”
“……”
Về chuyện Lý Oanh Tự “rất để tâm” tới ta, ta vẫn giữ thái độ nghi ngờ.
Nhưng ta tin vào phán đoán của lão Tứ.
Thế là ta ăn diện tử tế, chọn phong cách thanh thuần thoát tục nhưng không lố — đúng gu của Lý Oanh Tự.
“Bệ hạ, xin người làm chủ cho thiếp!”
“Âm nhi tuy không do thiếp sinh ra, nhưng tình thân từ lâu đã vượt qua huyết thống. Thiếp sao nỡ nhìn con bé gả cho lão già xấu xí kia, hu hu hu…”
Vừa vào cửa ta đã nhào thẳng vào lòng Lý Oanh Tự, chẳng cho người ta kịp giữ hình tượng.
Hắn nghiêng đầu, hắng giọng một cái đầy lúng túng.
“Trẫm biết rồi.”
“Chỉ là biên cương bất ổn, nếu từ chối hòa thân, tất phải để huynh của Quý phi ra trận…”
Câu này lão Tứ đã dạy ta cách đối phó.
Ta giả vờ lơ đãng lên tiếng:
“Thật ra, thiếp có nghe nói triều đình còn một người có thể thống binh.”
“Là em trai của Tiên hậu, Trung lang tướng Thượng Quan Lăng…”
Chưa dứt lời, bên ngoài đã có thái giám thông báo: Trung lang tướng cầu kiến.
Ta vốn định ngoan ngoãn rời khỏi đùi Lý Oanh Tự.
Ai ngờ lại bị hắn kéo về.
“Cứ thế này đi, để hắn nhìn cho rõ.”
“……”
Chờ Thượng Quan Lăng mặc giáp sắt bước vào.
Ta nhìn rõ mặt hắn.
Ơ, chẳng phải chính là người “cha hư cấu” của đứa bé trong bụng ta sao?!
11
Không ngờ Thượng Quan Lăng lại đến để xin xuất chinh.
Lão Tứ từng nói, võ công hắn rất cao, nhưng tính tình lại quá do dự, không thích hợp để đơn độc dẫn binh.
Lý tưởng nhất là để Lý Oanh Tự thân chinh, còn Thượng Quan Lăng làm phó tướng.
Lão Tứ thông minh thật đấy, nhưng lại tính sót một điểm — mối quan hệ rối rắm giữa ba chúng ta.
Lần này đến lượt ta ho khan.
“Đem nước đến!”
Cả hai người kia đồng thanh hét lên câu đó, khiến ta chỉ muốn tìm cái hố nào đó mà chui xuống.
Ta xem như đã hiểu vì sao nguyên chủ bị đày vào lãnh cung rồi.
“Trung lang tướng xưa nay không thích chiến sự, sao đột nhiên lại muốn ra trận? Là vì—”
Lý Oanh Tự bóp lấy da sau cổ ta, hơi thở phả ngay bên tai.
Ta: khụ khụ khụ.
Ánh mắt Thượng Quan Lăng dừng lại trên người ta, chắp tay nói:
“Tự nhiên là vì Vũ Tài nhân—”
Ánh nhìn băng giá trong mắt Lý Oanh Tự suýt nữa khiến xương sống ta đông cứng.
Ta tiếp tục ho khan không ngừng.
Thượng Quan Lăng lại bổ sung:
“Vì Thất công chúa do Vũ Tài nhân nuôi dạy, lại càng vì quốc thể Đại Tề.”
Cuối cùng thì ta cũng có thể thở nổi một chút.
……
Trên đường hồi cung, Thượng Quan Lăng gọi ta lại.
Vẫn là nốt ruồi đỏ quen thuộc kia, ánh mắt đầy cảm xúc sâu kín.
Hắn chắc chắn nghĩ mình rất si tình.
“Trinh nhi, những ngày qua nàng sống có tốt không?”
“Không tốt.”
Chỉ cần nghĩ đến cảnh hắn vừa rồi tự cho là đúng mà dám tranh giành khí thế với Lý Oanh Tự, hoàn toàn không màng đến sống chết của ta…
Ta liền tức đến nghiến răng.
“Quý phi nương nương luôn xem ta như cái gai trong mắt, mấy lần muốn cướp con của ta, ta sống vậy sao gọi là tốt được?”
Thượng Quan Lăng khẽ nhíu mày.
“Làm nàng thiệt thòi rồi.”
“Ta đã xin bệ hạ cho xuất chinh, Quý phi hẳn sẽ chưa được dỡ bỏ cấm túc ngay. Cuộc sống của nàng chắc cũng đỡ phần khó khăn…”
Hắn cố ý để lại khoảng lặng, chờ ta tiếp lời.
Muốn ta cảm động đến rơi nước mắt rồi nhào vào ôm hắn?
Không có cửa.
“Đó là điều ngươi nợ ta.”
“Thượng Quan Lăng, tốt nhất ngươi hãy thắng trận mà trở về, đừng để huynh Quý phi phải ra dọn đống hỗn loạn của ngươi.”
Nói chính xác thì, hắn nợ nguyên chủ.
Đêm ta xuyên đến, nguyên chủ và hắn đã hẹn sẽ cùng nhau bỏ trốn.
Nàng đứng chờ dưới mưa suốt một đêm, hắn lại không dám đến.
Nếu không phải ta biết bơi, có khi cũng đã như nguyên chủ, chết chìm trong sông.
Nhưng nghĩ kỹ lại, Vũ Trinh là người Giang Nam, chắc chắn bơi giỏi hơn ta.
Nàng ấy chẳng qua là quá đau lòng, nên đã tự nhảy xuống.
“Ta hứa với nàng.”
“Chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ bảo vệ nàng và các con bình an.”
“Đa tạ.”
Ta quay người bỏ đi, không hề do dự.
Sau lưng, nơi góc tường.
Một bóng áo vàng tươi lướt qua.
12
Lý Oanh Tự quyết định thân chinh ra trận.
Mọi chuyện đều đang đi đúng như lão Tứ dự liệu.
Chỉ là tối nay, Lý Oanh Tự lật trúng thẻ bài của ta.
Ta lo hắn muốn báo thù chuyện cũ.
“Bệ hạ, mai người xuất chinh rồi, không nên quá sức đâu ạ.”
“Ngươi đang đuổi trẫm đi?”
Hắn khẽ nhíu mày.
Không được, tuyệt đối không thể để hắn thấy sơ hở.
Ít nhất trước khi hắn rời cung, điểm cảm xúc vẫn phải cung cấp đủ đầy.
“Bệ hạ nói thế là khách sáo rồi.”
Ta bắt đầu giả vờ cười hì hì.
Cơ thể cũng theo bản năng nhích về phía giường một chút.
“Lại đây.”
“Tuân chỉ~”
Lý Oanh Tự đưa tay ra, bảo ta gối lên.
Khoảng cách gần đến mức ta có thể nghe được nhịp tim hắn.
“Bài đồng dao lúc nãy ngươi hát cho bọn trẻ nghe, hát lại cho trẫm một lần.”
“Hả? À… được.”
Ta chẳng hiểu sao lại bị yêu cầu như thế, nhưng vẫn cất giọng:
“Cây ô đỏ, thân trắng tinh, ăn xong rồi cùng nằm giường nghen…”
“……”
Hơi thở của Lý Oanh Tự ngày một chậm rãi, vững vàng.
Trời ạ, hóa ra hắn thật sự đến chỉ để ngủ.
Ta thở phào nhẹ nhõm, cũng chẳng đề phòng gì mà ngủ luôn.
Sáng hôm sau, ta bị hắn đánh thức.
Hình như hắn gặp ác mộng.
Miệng lẩm bẩm những câu ta nghe không hiểu.
Chỉ có một câu là rõ ràng:
“Mẫu phi cứu con——”
Mẫu phi trong miệng hắn, có lẽ là Thái hậu thời còn là phi tần.
Nghe nói quan hệ giữa hai mẹ con họ vốn không thân thiết.
Cả hậu cung đều nói Lý Oanh Tự là kẻ bạc tình, nhưng nay xem ra… cũng không hoàn toàn đúng.
Ta lay hắn tỉnh dậy.
“Gì thế? Nhớ mẹ à?”
“Không cần xấu hổ! Đi, lên chỗ Thái hậu ăn ké nào!”
“……”
Thái hậu cũng dậy sớm.
Nếu ta không kéo Lý Oanh Tự theo, có lẽ bà cũng sẽ đứng từ trên lầu thành tiễn hắn đi xa.
Ba người chúng ta cùng nhau gói bánh chẻo.
Chỉ cần có Lý Oanh Tự ở đó, bầu không khí luôn kỳ quái một cách lạ lùng.
Cho đến khi hắn gói được cái bánh đầu tiên.
“Cái quái gì đây? Trông như cục… gì ấy.”
Ta cau mày chê bai.
Dù gì thì bánh ta gói cũng chẳng đẹp hơn là bao.
Thái hậu “phì” cười.
“Năm ba tuổi, thằng bé này đã thích gói bánh nhân kiểu đó rồi. Vừa thả vào nồi, là toàn bộ thành canh hết.”
Tay Lý Oanh Tự đang nặn bột khựng lại.
“Mẫu hậu vẫn nhớ chuyện khi con còn nhỏ sao…”
“Tất nhiên rồi, chuyện gì về con, mẫu hậu cũng nhớ rõ.”
Khóe mắt Thái hậu chợt cay.
“Chuyện năm đó, ta có nỗi khổ riêng, không phải vì không thương con.”
“……”
Bánh chẻo chín rồi.
Lý Oanh Tự được ăn bánh mẹ gói.
Còn ta… chỉ có thể húp canh.
Ta hận.
Trước khi chia tay, hắn hỏi ta:
“Ngươi mong trẫm trở về, hay là mong Thượng Quan Lăng trở về?”
Ta thấy câu hỏi thật vô lý.
Không đáp.
Tối đến, lúc dỗ lũ trẻ đi ngủ, đang hát bài đồng dao thì ta bỗng nhớ đến gương mặt của Lý Oanh Tự.
Chỉ… nghĩ đến một lúc thôi.
Ừm, đúng là chỉ một lúc thôi.
13
Tiền triều có chiến sự.
Hậu cung cũng chẳng yên ổn.
Lưu Huỳnh đứng ra tố cáo ta tư thông với Thượng Quan Lăng.
Các phi tần nhao nhao kéo đến cung Thái hậu hóng chuyện, ai cũng muốn góp mặt trong trò vui này.
Ta có thể hiểu được vì sao Lưu Huỳnh hận ta đã chiếm thân xác nguyên chủ.
Nhưng mà, thứ nhất, lúc ta đến thì nàng ta đã chết rồi.
Thứ hai, nàng đi tố cáo ta, nếu xử tử cũng là xử cái thân xác của chủ nàng — nàng được lợi gì?
Thái hậu từ lâu đã biết ta là người xuyên không, nghĩ rằng đó là tình nợ giữa nguyên chủ và Thượng Quan Lăng, nên cũng lười truy xét, mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Chuyện liên quan đến sự trong sạch của Vũ Tài nhân, sao có thể để một lời vu cáo mà kết tội?”
“Chuyện nhỏ vợ chồng bọn họ, đợi hoàng đế về rồi tính. Giải tán.”
Lưu Huỳnh vẫn không chịu bỏ cuộc.
“Nô tỳ còn một việc muốn tố cáo.”
“Vũ Tài nhân tâm địa bất chính, giả làm đồng hương của Thái hậu để lấy lòng và thăng chức, kỳ thực căn bản không phải.”
“Hôm Thái hậu ban lê đông, Vũ Tài nhân thậm chí còn không nhận ra, cầm lên liền cắn luôn.”
“Người tâm thuật bất chính như thế, sao có thể nuôi dạy hoàng tử chứ?!”
“Ngươi nói bậy!”
Từ đằng xa ta đã lớn tiếng phản bác.
Nhưng chưa kịp đến nơi thì đã trợt té trên mặt đường đóng băng.
Ây da, hệ thống chống bó phanh ABS của ta đâu rồi?
Thái hậu cũng nhăn mặt xoa mông, như thể chính bà vừa té.
Bà chẳng thèm quan tâm đến lời cáo buộc của Lưu Huỳnh, chỉ nhấp một ngụm trà, thản nhiên hỏi:
“Ồ? Chỉ vậy mà cũng đáng để ngươi tất tả chạy tới buôn chuyện à?”
“Nó có phải người Đông Bắc hay không, quan trọng chắc? Quan trọng là, mấy đứa nhỏ mà Hoàng thượng chẳng thèm thương chẳng buồn ngó, nó nuôi đứa nào đứa nấy đều có dáng có vẻ.”
“Có thần sắc, sống ra cái tinh thần, chứ không phải sống bằng cái gốc tích!”
“Còn ngươi…”
Thái hậu phẩy tay nhẹ như đang phủi hạt bụi.
“Lòng dạ bất chính, phản chủ phản thầy, kéo đến xưởng giặt đi. Giặt cho sạch cái tâm địa bẩn thỉu của ngươi.”
“Còn ai muốn tố cáo không? Xưởng giặt đang thiếu người.”
Cả sân cung lặng như tờ.
Đợi đám đông giải tán hết, ta len lén bước tới sau lưng Thái hậu, thấp giọng hỏi:
“Người biết từ khi nào vậy ạ?”
“Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã nhận ra rồi. Nhìn một cái là biết ngay con gái học được từ mấy thứ trên mạng!”
“Cơ mà con bé này cũng chẳng có dạ xấu gì. Chăm con siêng năng, còn chịu ngồi buôn chuyện với ta, đáng yêu hết sức!”
“Chỉ có điều, ta muốn hỏi một câu: vì sao lại cứ phải là người Đông Bắc thế hả?”