Chương 5 - Khoảnh KLhắc Đau òng - Cũng Chỉ Là Thế Thân

5.

Tôi và Tô Việt quen nhau từ thời cấp 3, chúng tôi là mối tình đầu của tôi, cùng học chung một trường đại học và cùng làm chung một thành phố.

Chúng tôi hẳn là sẽ có tương lai tốt đẹp.

Năm tôi vừa tốt nghiệp, tôi đã làm việc chăm chỉ với danh thực tập sinh để trở thành nhân viên chính thức nên tôi thường bỏ bữa.

Có lần tăng ca khuya mà cả ngày chẳng ăn gì làm cho tôi bị đau dạ dày đến nối tôi phải nằm cuộn tròn trên bàn làm việc vì đau.

Tôi định làm xong việc rồi mới uống thuốc.

Tô Việt đến đón tôi sau khi tan làm, anh ấy nhìn tôi quằn quại đau đớn nên rót cho tôi một ly nước ấm, để tôi nghỉ ngơi một lúc rồi đi mua thuốc.

Anh ấy rời đi chỉ một lúc, sau khi tôi cảm thấy ổn, tôi quay lại và tìm thấy điện thoại của anh ấy để cạnh tủ lạnh.

Lo lắng anh không có tiền mặt, tôi cầm điện thoại của anh đi xuống lầu tìm anh.

Khi xuống cầu thang, tôi thấy đám đông vây quanh con đường đối diện.

Những người kia vội vã đi qua tôi chạy về phía đám đông.

“Hình như đằng kia có vụ giết người.”

Trái tim giống như bị xé toạc ra, tôi tự dặn mình không được hoảng hốt.

Nhưng chân không ngừng đi về phía đám đông.

Tôi nhìn thấy Tô Việt.

Anh nằm trên vũng máu, thuốc dạ dày anh mua cho tôi vương vãi nằm bên cạnh.

“ Tô Việt… Tô Việt!”

Tôi khóc chạy đến bên anh.

Anh nằm dưới đất, người bê bết máu, tôi không dám ôm lấy anh, tay chân lóng ngóng không dám chạm vào sợ anh đau.

Tôi muốn gọi cảnh sát nhưng tay run rẩy không kiểm soát được.

Tôi chỉ biết khóc và cầu xin nhưng người xung quanh, “ Xin hãy giúp tôi, hãy giúp tôi với…”

Có người an ủi: “Cô bé đừng lo, chúng tôi đã gọi điện thoại rồi.”

Một số người lấy điện thoại để chụp ảnh chúng tôi.

Tô Việt mở mắt, khó khăn nói: “Em đừng khóc.”

Tôi khóc to hơn, muốn ôm anh nhưng sợ làm anh đau.

Tôi chỉ có thể nghẹn ngào không ngừng gọi tên anh, “Tô Việt, Tô Việt,..”

Anh đưa tay lên che mặt tôi.

“Đừng để họ chụp được em, sau này còn kết hôn nữa.”

Xe cấp cứu dừng bên cạnh chúng tôi.

Các nhân viên y tế khiêng cáng xuống.

Tay Tô Việt trượt khỏi tôi từng chút.

Tôi đưa tay muốn bắt lấy tay anh.

Nhưng tôi không còn cảm nhận được mạch đập của anh nữa.

“ Đừng mà.. Tô Việt, đừng…”

Vào 22:13 ngày 14 tháng 2, tôi mất đi Tô Việt.