Chương 4 - Cún Con Của Tôi Không Ngoan
10
Trợ lý kiểm tra camera an ninh nhà tôi.
Chỉnh sửa và gửi tôi những đoạn nghi vấn.
Tôi ngồi trong văn phòng xem lại, đồng thời gọi cho Dụ Kiều, hỏi anh ta xem có bán khuy măng sét bướm cho ai khác không.
Dụ Kiều nhàn nhạt đáp:
“Cô đặt tôi làm riêng, tôi sao có thể làm hai cái giống nhau?”
Cuối cùng, anh ta bỗng dưng buông một câu đầy ẩn ý:
“Cẩn thận cún con nhà cô đấy, chơi chó thì được, đừng để chó chơi lại cô.”
Camera phát tới đoạn sáng hôm sau, sau ngày tôi vừa mua cún con về.
Trên màn hình.
Sau khi tiễn tôi ra khỏi cửa, hắn quay trở lại, đi thẳng đến bàn ăn, cầm lấy chiếc cốc cà phê tôi vừa uống dở.
Dưới ánh sáng, hắn nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu.
Sau đó, đặt môi mình trùng khớp lên dấu môi của tôi trên thành cốc.
Làm xong, hắn dọn dẹp nhà cửa, vội vã ra ngoài.
Mãi đến sáu giờ chiều mới trở về, giả bộ làm một con chó ngoan, chờ tôi về nhà.
Ngày nào cũng thế.
Con chó biến thái đáng ghét này dám qua mặt tôi!
Tối đó, tôi về nhà như không có chuyện gì xảy ra.
Cún con không hề phát giác.
Vẫn như thường lệ, bóp vai giúp tôi.
Tôi cầm sách trên tay.
Trong nền nhạc giao hưởng xa hoa, tôi cố tình đọc lớn một đoạn đầy khiêu khích:
“Là tôi quyến rũ anh sao? Tôi đã từng nói lời hay với anh à? Không phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao, rằng tôi không yêu——”
“A! Đau quá!”
Vai bỗng dưng đau nhói, hắn đột nhiên dùng sức mạnh hơn.
Tôi lập tức gập sách lại, lấy gáy sách gõ thẳng vào đầu hắn.
Hắn lập tức quỳ xuống, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn tôi, nói:
“Xin lỗi.”
Là vì lỡ tay bóp đau tôi mà xin lỗi?
Hay là đang cầu xin tôi đừng nói ra câu “Tôi không yêu anh”?
Tôi nắm lấy cằm cún con, nói:
“Phải rồi, anh biết lái xe đúng không? Từ mai đưa đón tôi đi làm nhé.”
11
Ba giờ chiều.
Tôi bảo cún con đến đón tôi ngay bây giờ.
Trợ lý đang theo dõi gần công ty Lục Tiêu lập tức gửi tin nhắn, báo rằng hắn đã rời đi trước giờ tan ca.
Tôi gửi một phong bao lì xì cho cô ấy, bảo cô ấy có thể tan làm sớm, không cần tiếp tục theo dõi nữa.
Nửa tiếng sau, cún con lái xe của tôi đến đón.
Hắn rõ ràng rất vui:
“Hôm nay sao tan làm sớm vậy? Về thẳng nhà hay sao?”
“Tôi đưa anh đi xem phim.”
“Thật không?” Hắn ngạc nhiên đầy phấn khích.
“Nhưng trước khi đi xem phim,” tôi nói, “Chúng ta phải ghé qua Tập đoàn Hoàn Vũ trước. Còn nhớ không? Chúng ta phải xử lý Lục Tiêu.”
Hắn hoảng hốt:
“Cái gì? Tại… tại sao? Chuyện này là bất hợp pháp!”
Tôi cười rạng rỡ, chăm chú quan sát hắn, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt.
“Bởi vì hắn luôn đối đầu với tôi. Tôi không thích hắn, tôi thích anh.
“Tôi muốn anh trở thành Lục Tiêu.”
Trán hắn bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Sự vui mừng khi nghe nói sẽ đi xem phim cùng nhau đã biến mất.
Thay vào đó là sự hoảng loạn và tái nhợt.
Phải biết rằng, tôi chưa bao giờ thấy Lục Tiêu lộ ra vẻ mặt này.
Nhìn tòa nhà Tập đoàn Hoàn Vũ càng lúc càng gần.
Cuối cùng, hắn tìm được một cái cớ:
“Theo Điều khoản an toàn của AI đối với con người, nếu chuyện này bị bại lộ, tôi sẽ bị tiêu hủy ngay lập tức.”
“Thật sao?”
Tôi thích thú ngắm nhìn gương mặt hoảng sợ của hắn.
“Thì ra anh ngay cả chuyện này cũng không dám làm vì tôi, vậy thôi, về đi.”
Hắn cắn chặt răng, cuối cùng không nói gì.
12
Một con cún con không chịu làm bất cứ điều gì cho chủ nhân đương nhiên phải bị lạnh nhạt.
Tôi liên tục không về nhà suốt một tuần.
Hắn không thể lợi dụng thân phận “cún con” để kiểm soát lịch trình của tôi nữa.
Trong suốt một tuần đó, tôi chỉ gặp hắn với tư cách Lục Tiêu hai lần.
Hắn ăn mặc càng ngày càng hào nhoáng.
Nhưng vẻ mặt lại lạnh băng.
Mỗi khi tôi nhìn hắn, hắn sẽ lúng túng tránh đi.
Nhưng khi tôi không nhìn, tôi lại thấy qua phản chiếu của kính rằng ánh mắt hắn luôn dính chặt về phía tôi.
Tôi cho hắn cơ hội để tự thú, nhưng hắn vẫn không muốn nói thật.
Tôi không còn kiên nhẫn nữa, quyết định dùng liều thuốc mạnh hơn.
Tôi thu dọn hành lý.
Lục Tiêu—không, bây giờ là cún con—vội vã chạy về nhà.
“Cô… cô về rồi. Trong nhà hết đồ ăn rồi, tôi vừa đi mua thức ăn về.”
Tôi hờ hững đáp lại:
“Ồ.”
Sau đó xách vali, đi thẳng ra cửa.
Hắn chắn trước cửa:
“Đừng đi.”
“Tự tránh ra.”
“Xin em… anh rất nhớ em.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Anh chỉ muốn nói vậy thôi sao?”
Hắn mím môi.
Dáng vẻ kiên định, cố chấp che giấu sự yếu đuối, chết cũng không chịu thừa nhận.
Tôi cười lạnh:
“Tránh ra.”
13
Ngày thứ ba ở khách sạn.
Cả giới đều biết tôi đang cô đơn lẻ bóng.
Dụ Ninh muốn nhét cậu em khóa dưới của cô ấy cho tôi.
Cô ta giữa chừng rời đi, tôi nén buồn chán, kiên nhẫn xem hết một bộ phim tình cảm sến súa với cậu trai kia.
Khi bộ phim kết thúc, tôi chuẩn bị chia tay ai đi đường nấy.
Không biết từ đâu, Lục Tiêu xông tới.
Xách theo một túi đầy tiền mặt, quăng thẳng vào người ta.
Cậu trai ôm túi tiền chạy mất, sợ hắn đổi ý.
Tôi giật giật khóe miệng, gân xanh trên trán giật liên hồi:
“Anh bị cái quái gì vậy?”
Lục Tiêu mặt lạnh tanh:
“Không có gì cả. Ngăn chặn hành vi mua bán dâm là nghĩa vụ của công dân.”
Tôi: “?”
“Anh mở to mắt chó ra mà nhìn thử xem tôi có mua bán gì không?”
“Hai mắt tôi đều nhìn thấy hết.”
Lục Tiêu cay nghiệt buông ra một câu:
“Thằng đĩ đực.”
??
Lần đầu tiên nghe Lục Tiêu nói mấy lời thô tục như vậy.
Bản năng chống đối của tôi trỗi dậy ngay lập tức.
“Anh lấy tư cách gì mà nhúng mũi vào?
“Tôi thích ai thì quen người đó, anh mà dám đi méc ba mẹ tôi nữa, tôi liều mạng với anh luôn.”
Lục Tiêu nhấn mạnh từng chữ:
“Cô kiếm một đứa, tôi phá một đứa.
“Liều đi. Tôi có thể chết.”
Giỏi ghê, ông anh.
Chết cũng được, nhưng nói thật thì không.
Từ kính chiếu hậu, tôi có thể thấy xe của Lục Tiêu vẫn đang bám theo tôi.
Khi tôi quẹo vào con đường rõ ràng là dẫn về nhà.
Hắn cuối cùng cũng nhận ra tôi muốn đi đâu.
Ngay giây phút hắn tăng tốc vượt xe tôi.
Tôi ngồi trên ghế lái, vừa tức vừa buồn cười.
Tôi vẫn là người về đến nhà trước.
Trên bàn trà bên cạnh chiếc sofa đơn, cuốn “Giấc mộng đêm hè” của Shakespeare vẫn nằm nguyên tại đó.
Nhưng khi tôi lật ra, trang sách dừng lại không còn là trang tôi đọc lần trước.
Mà là đoạn:
“Tôi là con chó của cô. Demetrius, cô càng đánh tôi, tôi càng quấn quýt cô…”
Lục Tiêu mặc chiếc áo hoodie của cún con, xách theo túi đồ vừa bước vào cửa.
Tôi quan sát vẻ ngoài vừa được thay đổi gấp rút của hắn, những lọn tóc xõa rũ xuống, đôi mắt ướt sũng khẩn cầu.
Tại sao không chịu làm Lục Tiêu, mà lại thích làm cún con?
Tôi ra hiệu cho hắn bước lại gần, đưa sách cho hắn, bảo hắn đọc.
Hắn cầm lấy sách.
Nhưng ánh mắt lại khóa chặt trên người tôi.
“Cho dù có như thế, em cũng chỉ khiến anh càng yêu em nhiều hơn.
“Anh là con chó của em, Tiểu Tự. Em càng đánh anh, anh càng quấn quýt em.
“Xin hãy đối xử với anh như một con chó.
“Đá anh, đánh anh, lạnh nhạt với anh, mặc kệ anh, tất cả đều được.
“Chỉ cần cho phép anh được đi theo em.
“Dù anh có tệ đến mức nào, nhưng anh chẳng lẽ còn không xứng được làm một con chó bên cạnh em sao?
“Chỉ cần có thể bên em, anh thấy đó đã là một điều quý giá rồi.”
Hắn khóc.
Những giọt nước mắt to nặng rơi xuống, nóng hổi in lên mu bàn chân tôi.
Hắn càng lúc càng cúi thấp đầu.
Cho đến khi trán hắn chạm vào chân tôi một cách đầy tủi hờn.
Hắn cọ má vào chân tôi, giọng nói run rẩy không ngừng gọi tên tôi.
“Tiểu Tự… Tiểu Tự…”
Tôi im lặng.
Tôi không định bắt nạt hắn đến mức này.
Dù rằng, nhìn hắn khóc thế này, tôi lại thấy sảng khoái một cách khó hiểu.
Tôi không dùng quá nhiều sức để kéo hắn lên.
Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống sofa đơn, hỏi tôi:
“Nhất định phải làm cho Lục Tiêu biến mất sao?”
Như thể đã hạ quyết tâm cho một chuyện gì đó.
Tôi khẽ vỗ mặt hắn.
“Nói linh tinh gì vậy?”
Hắn đỏ mắt, cố chấp hỏi lại:
“Em ghét hắn đến mức phải làm vậy sao?”
Tôi trèo lên đùi hắn, lại vỗ thêm một cái.
Cảm nhận được phản ứng rất không hợp thời của hắn.
Tôi vuốt ve gương mặt đẹp đẽ của hắn, chậm rãi nhắc nhở:
“Thật ra cũng không ghét đến mức đó.
“Chỉ là tôi hy vọng hắn đừng suốt ngày kiếm chuyện với tôi, đừng lúc nào cũng cãi lại tôi.
“Nếu có thể nói với tôi vài câu dễ nghe, thì tốt rồi.”
Đôi mắt hắn lấp lánh như những vì sao, sáng rực rỡ nhìn tôi.
Hắn gần như đã muốn thốt ra điều gì đó.
Tôi vươn tay lấy một món quà đặt bên cạnh.
“Có quà này, muốn không?”
Là vòng cổ và dây xích.