Chương 3 - Cún Con Của Tôi Không Ngoan
7
Cún con dùng khăn ấm lau chân cho tôi.
Tôi nũng nịu đòi đi tắm.
“Không được, cô say rồi, không an toàn.”
“Thế thì anh tắm giúp tôi đi.”
Hắn mím chặt môi, không nói lời nào.
“Sao? Anh sợ nước à?”
Tôi ôm đầu hắn, tìm chỗ vạch trần.
“Anh thông minh thế này mà cũng bị nước vào à?”
“Tóm lại là không được.”
Tôi đâu có rảnh nghe lời một con robot.
Tôi bắt đầu vùng vẫy, cởi đồ ra.
Tôi định kéo chiếc áo len cổ lọ ra khỏi người.
Cún con từ phía sau ôm chặt lấy tôi, giữ không cho tôi cử động.
Tôi nổi máu xấu, táy máy vươn tay bóp mông hắn.
Hắn lập tức nắm lấy bàn tay đang gây sự của tôi.
“Không được.”
“Tên nhóc này, dám cãi lời chủ sao? Lá gan to lắm hả?”
“Cô đang không tỉnh táo.”
Tôi tỉnh lắm.
“Anh là do tôi bỏ tiền ra mua, tôi nói được là được.”
Hắn nhìn tôi, hỏi nhỏ:
“Chỉ có cún con là được sao?
“Còn Lục Tiêu thì không được à?”
Lại nhắc tới cái tên đó.
Tôi bực bội:
“Bỏ tay ra. Anh rốt cuộc theo phe ai? Tôi mới là chủ nhân của anh đấy, hiểu không?”
Tôi từng nút cởi hết hàng cúc áo sơ mi của cún con.
Hắn bị tôi dọa sợ, không dám nhúc nhích, ngay cả lồng ngực cũng nhuốm một màu hồng nhạt.
Tôi mở hộp quà, lấy cặp khuy măng sét bằng ngọc bích vốn định tặng cho Lục Tiêu, cài lên cúc áo trước ngực cún con.
“Có người không xứng đáng, vậy thì tặng cho anh.”
Cún con cúi đầu, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve đôi cánh của con bướm.
Tôi hài lòng ngắm gương mặt hắn.
Càng nhìn càng đẹp.
Một gương mặt đẹp như vậy, chỉ có thể hợp với một tính cách ngoan ngoãn như cún con.
Tôi tuyên bố kế hoạch xấu xa:
“Ngày mai đưa anh đi đặt vài bộ vest, sau đó chúng ta xử lý Lục Tiêu, để anh thế chỗ hắn, được không?”
Đôi mắt cún con như sắp ngân ngấn nước.
Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt ướt át, như muốn khóc.
“Cô thật sự, thật sự ghét Lục Tiêu đến vậy sao?”
Tôi ngáp một cái, hơi men dâng lên tận óc.
Mơ màng buồn ngủ, tôi lẩm bẩm:
“Không phải ghét Lục Tiêu…
“Mà là ghét việc Lục Tiêu ghét tôi…”
8
Tôi mơ thấy một giấc mơ.
Là mùa hè đầu tiên tôi chuyển đến khu biệt thự xa hoa nhất thành phố H, với tư cách con gái của một gia đình giàu mới nổi.
Bọn trẻ ở đó gọi tôi là con nhà đào than, là ăn mày.
Tôi ra lệnh cho chú lợn con của mình tè ngay tại chỗ, sau đó nhào bùn với nước tiểu thành một cục, ném thẳng vào chúng.
Nhưng ném trượt.
Cục bùn nước tè bay lệch, quệt vào ống quần vest của một cậu bé xa lạ, có gương mặt đẹp và lạnh lùng.
Bọn trẻ hét lên rồi chạy tán loạn.
Tôi vẫn đang đắm chìm trong sự tổn thương vì bị sỉ nhục, liền gắt gỏng với cậu ta:
“Sao? Cậu cũng muốn gọi tôi là ăn mày à?”
Nói xong liền ôm lấy con lợn con, vừa chạy vừa khóc.
Tôi biết bản thân giận cá chém thớt là không đúng, nên ngày hôm sau, tôi đem quà sang xin lỗi cậu bé đẹp trai kia.
Bước chân tôi dẫm lên bãi cỏ nhà cậu ta đến gần như trọc lốc.
Tôi ngượng nghịu đưa chiếc lọ thủy tinh, bên trong là con bướm mà tôi đã mất cả buổi sáng để bắt.
Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt đề phòng và dò xét.
Nhưng cái đề phòng ấy, đến lần thứ mười hai tôi dắt lợn con đi tìm cậu ta, thì đã biến mất hoàn toàn.
Chúng tôi ngồi xổm trên bãi cỏ, dưới ánh chiều tà.
Nhìn lợn con tung tăng chạy trên thảm cỏ xanh mướt, cùng nhau chia sẻ một que kem đá bào.
Khi bà vú của cậu ấy đi tìm và gọi cậu về nhà.
Tôi lén giấu nửa que kem cậu ấy đã cắn dở ra sau lưng.
Thật ra, chuyện này khá nghiêm trọng.
Ba tôi nhận được một cuộc điện thoại, sau đó nghiêm khắc cấm tôi không được cho Lục Tiêu ăn đồ ăn vặt rẻ tiền nữa.
Nhưng tôi vẫn lén lút trèo tường vào nhà hắn.
Và nhìn thấy hắn hai má đỏ bừng, chạm vào liền nóng đến giật mình.
Dụ Kiều nói với tôi…
Lục Tiêu và chúng tôi vốn không cùng một thế giới.
“Dù sao thì cậu cũng biết đấy, đây là căn nhà đẹp nhất, đắt nhất của nhà cậu. Nhưng với Lục Tiêu thì khác, nhà hắn có cả trang viên.
“Khoảng cách giữa chúng ta với hắn giống như xe đồ chơi và Rolls-Royce Phantom vậy.
“Hắn chỉ về đây vào mỗi kỳ nghỉ hè, chưa bao giờ chơi chung với chúng ta.”
Dụ Kiều đưa tay ra, tôi bẻ đôi que kem đá cuối cùng trong ngăn tủ lạnh, đưa cho anh ta một nửa.
Anh ta nếm thử, vị ngọt làm anh ta nheo mắt lại.
“Ví dụ như que kem này, với cậu thì nó là một món ăn ngon.
“Nhưng với hắn, nó chẳng khác gì nước bẩn dưới cống rãnh.”
Tôi ngẩn người.
“Thật á?”
Tôi đã khiến hắn bị bệnh.
Dụ Kiều lại nói:
“Không sao, sau này cậu có thể chia cho tôi, thật ngọt.”
Tôi vô thức ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Lục Tiêu đang đứng sau rèm cửa, lặng lẽ nhìn chúng tôi.
Ngày hôm sau, mẹ tôi từ ngoài về, mang theo một bức tranh.
Là bức tranh tôi đã vẽ bằng sáp màu.
Trên đó có Tiểu Tự, Tiểu Tiêu và chú lợn con.
Lục Tiêu từng nói sẽ đóng khung nó treo đầu giường.
Nhưng bây giờ, hắn ghét tôi rồi.
Vậy thì tôi cũng ghét hắn thôi.
Tôi khát nước mà tỉnh dậy.
Cún con vẫn mặc nguyên quần áo, nằm đè lên chăn của tôi.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi coi hắn là Lục Tiêu.
Vươn tay chạm nhẹ vào má hắn.
Hắn ngủ không sâu, lập tức mở mắt, vẻ mặt còn ngái ngủ.
Chúng tôi yên lặng nhìn nhau.
Tôi cúi xuống, hôn hắn một cái.
Hắn tròn mắt ngạc nhiên, còn chưa kịp đắm chìm.
Bỗng như sực nhớ ra điều gì, vội vàng che miệng, lùi lại.
Lăn một vòng xuống khỏi giường.
Tôi trợn trắng mắt.
Đúng là một con chó trung trinh liệt nữ.
“Tôi khát nước, đi lấy nước cho tôi, không thì tôi uống anh đấy.”
Hắn bật dậy, phóng như bay ra ngoài, chạy đi rót nước.
Tôi hù chết anh luôn, đồ chó trung trinh!
9
Gần đây, Lục Tiêu rất kỳ lạ.
Hắn như đột nhiên rảnh rỗi hẳn.
Ba ngày hai bữa đều chải chuốt lộng lẫy, xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi mỗi hai tuần sẽ về thăm ba mẹ một lần, mà ba lần liên tiếp đều đụng phải hắn.
Lần đầu tiên, hắn đứng trong vườn tưới hoa.
Nhưng nhà tôi có hẳn một đội làm vườn chuyên nghiệp, nên tôi chửi hắn làm màu để lấy lòng mẹ tôi.
Lần thứ hai, hắn ngồi chơi với con chim két của ba tôi.
Tôi nghe thấy con két rành rọt kêu lên: “Tiểu Tự chơi trai!”
Tức điên lên, vác chổi rượt hắn chạy vòng vòng.
Lần thứ ba, tôi vừa bước vào cửa, hắn đã mặc tạp dề, đưa dép cho tôi.
Tôi nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
“Cảm ơn nha, cô giúp việc.”
Hắn thoáng lúng túng, trông hơi giống cún con của tôi.
Nhưng tôi tuyệt đối không mềm lòng.
Hắn diễn vai này chắc chắn là do chứng nghiện làm cảnh sát đạo đức lại tái phát, nghĩ rằng ngay cả làm con gái tôi cũng không làm tròn bổn phận, nên định kéo ba mẹ tôi vào cùng xử lý tôi.
Ngoài ra, hắn còn liên tục xuất hiện trong những buổi xã giao của tôi.
Thản nhiên chào hỏi bạn bè và đối tác của tôi, cứ như không có chuyện gì.
Mà đối tác của tôi, ai cũng muốn bắt quan hệ với hắn.
Thế là hắn nghiễm nhiên có thể ngồi xuống cùng bàn.
Nếu không phải giá cổ phiếu của Tập đoàn Hoàn Vũ vẫn đang tăng vù vù, tôi còn tưởng hắn phá sản, không có tiền ăn cơm nên ngày nào cũng đi bám theo tôi xin bữa.
Trong thâm tâm, tôi bắt trợ lý kiểm tra toàn bộ đội ngũ thư ký.
Nhưng vẫn không tra ra được ai là kẻ tiết lộ lịch trình của tôi.
Trước ánh mắt nghi ngờ của tôi, trợ lý trong cuộc gọi video giơ tay thề thốt:
“Tổng giám đốc Bạch, thật sự không phải tôi!”
Tôi tạm tha cho cô ấy, chuẩn bị gọi cho mẹ xem có phải bà đã phản bội tôi không.
Cún con đẩy cửa bước vào thư phòng.
Bối rối hỏi:
“Tối mai cô muốn ăn gì?”
Tôi tùy tiện đáp:
“Không về, không ăn.”
Tôi quyết định theo dõi Lục Tiêu.
Sau khi kết thúc buổi cắt băng khánh thành, hắn đi ra ngoài hít thở không khí.
Tôi núp sau một bụi cây xanh.
Nhìn thấy một nhân vật mới nổi trong ngành công nghệ đang bắt chuyện với hắn.
Ban đầu, khuôn mặt hắn vẫn lạnh tanh như mọi khi.
Cho đến khi người đó nói gì đó.
Trên gương mặt băng sơn của Lục Tiêu cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười nhạt.
Tôi mở camera trên điện thoại, phóng to hình ảnh.
Nhìn thấy hắn mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tay áo.
Một vệt xanh lục lướt qua đầu ngón tay hắn.
Giọng điệu hắn không hề hạ thấp, cũng không cố ý nói lớn.
Chỉ là một giọng điệu bình thường, nhưng lại ẩn chứa ý khoe khoang:
“Bạn gái tặng.”
Lúc này, tôi mới nhìn rõ.
Màu xanh lục ấy.
Là đôi khuy măng sét hình cánh bướm.
Thứ mà tôi đã tặng cho cún con.