Chương 2 - Cực Quang Tình Yêu

04

Gặp Cố Nam Xuyên là khi tôi mới chân ướt chân ráo vào nghề.

Nghệ sĩ dưới trướng tôi vừa có chút tiếng tăm thì đã bị một gã thương nhân lớn dụ tới hộp đêm.

Tôi lao đến giải vây.

Ngay trước mặt tôi, tên đàn ông già đó bỏ gì đó vào ly rượu.

Cười nham nhở đưa ly cho tôi và nghệ sĩ của tôi.

Khi ấy tôi còn non trẻ, chẳng giỏi che giấu cảm xúc.

Tức giận, tôi đập luôn cái ly vào đầu lão ta.

Mấy gã cao to lực lưỡng vây chặt lấy tôi.

Đúng lúc ấy, Cố Nam Xuyên bật cười từ góc tối.

Anh bước tới, nói một câu:

“Tổng giám đốc Lưu, đừng nóng thế, lần này nể mặt tôi một chút được không?”

Chỉ một câu nói.

Không chỉ khiến lão già kia dịu lại, mà còn khiến tôi ấn tượng.

Khi theo đuổi tôi, anh từng nói:

“Anh thích cái vẻ ngông cuồng, không chịu khuất phục của em ngoài kia. Nhưng sau này, chỉ cần ngoan ngoãn khi ở bên anh là đủ.”

Tôi đã thật sự rất ngoan ngoãn.

Khi người ta nói trong lòng anh vẫn còn bóng hình mối tình đầu, tôi cố gắng không ghen tuông, không tra hỏi.

Tôi cố tin tưởng anh.

Nhưng điều tôi nhận lại, là hết lần này đến lần khác bị anh lừa dối từ khi Đường Nguyệt Hoàn trở về nước.

Tôi chợt thấy mỏi mệt.

Tình yêu mãnh liệt của tuổi trẻ, cuối cùng cũng biến thành một vết thương không thể nhận ra.

05

Đêm đã khuya.

Ngoài cửa sổ, mưa rơi như trút nước.

Chuông điện thoại của anh đột ngột vang lên.

Cố Nam Xuyên rút tay ra khỏi gối tôi, giọng lộ rõ sự khó chịu:

“Alo?”

Trong căn phòng ngủ yên tĩnh, tiếng khóc từ đầu dây bên kia vang lên.

“A Nam… trời đang sấm chớp, em sợ lắm…”

Cố Nam Xuyên lập tức tỉnh hẳn.

Anh bật dậy khỏi giường, vô thức mặc quần áo.

Miệng không ngừng dỗ dành:

“Đừng sợ, anh đến ngay đây.”

Anh cúp máy, như vừa sực nhớ ra tôi vẫn đang nằm bên cạnh.

Ánh mắt có chút chột dạ khi nhìn tôi:

“Giang Chỉ, từ nhỏ Nguyệt Hoàn đã sợ sấm sét mà…”

Tôi bình tĩnh nhìn anh:

“Rồi sao?”

“Em cứ ở nhà đợi anh, anh sẽ về ngay thôi.”

Tôi im lặng.

Một người đàn ông đã có vợ, lại chạy đi an ủi người phụ nữ khác giữa đêm mưa sấm chớp.

Anh ta không thấy chuyện đó nực cười sao?

Nhưng với tôi, chuyện đó… không còn quan trọng nữa.

Tôi dời ánh mắt:

“Anh cứ đi đi.”

Anh mặc nốt áo khoác, chuẩn bị ra cửa.

Trước khi rời đi còn ngập ngừng quay lại:

“Em không giận à?”

“Tôi mà giận, anh sẽ không đi sao?”

Cố Nam Xuyên sững người.

Ngoài cửa sổ, một tia chớp lóe lên, ánh sáng chói lòa cả căn phòng.

Điện thoại anh lại sáng.

Tiếng nức nở của Đường Nguyệt Hoàn vang lên rõ ràng:

“A Nam, cứu em với… em sợ lắm…”

Sắc mặt anh thay đổi, vội vàng quay người rời đi.

Trước khi đóng cửa còn quay đầu nói:

“Lần này anh đảm bảo sẽ về sớm.”

Trong căn phòng rộng lớn, chỉ còn lại mình tôi.

Đến cả tiếng thở cũng nghe rõ mồn một.

Hai giờ ba mươi sáng.

Tôi dứt khoát đứng dậy, thu dọn nốt hành lý đang dang dở.

Bốn giờ sáng.

Tôi gọi xe ra sân bay.

Mưa như trút nước.

Tài xế thấy tôi đi một mình, vội xuống xe giúp tôi bê hành lý, lo lắng hỏi:

“Cô gái, đi một mình sao? Nhà không có ai tiễn à?”

Tôi liếc nhìn màn hình điện thoại vẫn im lìm.

Ấn khóa màn hình, đáp ngắn gọn:

“Đi thôi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)