Chương 1 - Cực Quang Tình Yêu
Kết hôn đã bốn năm.
Năm nay, cuối cùng thì Cố Nam Xuyên cũng rảnh rỗi để đi ngắm cực quang với tôi.
Vé đi Na Uy đã đặt xong.
Thế nhưng ngay trước khi xuất phát, anh lại hủy chuyến vào phút chót.
“Anh phải đi công tác gấp, lần sau sẽ đi với em.”
Hôm sau, video hẹn hò của Cố Nam Xuyên với mối tình đầu xuất hiện tràn lan trên hot search.
Trong video, ánh sáng cực quang hồng nhạt phủ lên hai người họ, khiến khung cảnh trở nên lãng mạn như trong mơ.
Một số cư dân mạng tinh mắt bình luận:
“Người phụ nữ thoáng qua trong video đó… hình như đang khóc thì phải?”
01
Tôi từng tự hứa, trước 30 tuổi nhất định phải được một lần ngắm cực quang.
Biết tin Cố Nam Xuyên lại không đi cùng, tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt vé một mình đến Na Uy.
Trong thành phố phủ đầy tuyết trắng, tôi bất ngờ nhìn thấy hai người đang ôm nhau.
Đôi tay Đường Nguyệt Hoàn quàng lấy cổ anh, hai má ửng đỏ, giọng nũng nịu vang lên bên tai tôi:
“Cảm ơn anh đã tốt với em như vậy, chủ động đưa em đi giải khuây. Cực quang đẹp quá trời luôn đó…”
Cố Nam Xuyên bật cười khe khẽ, hai tay ôm lấy eo cô ta:
“Em vui là được rồi.”
Các đầu ngón tay tôi bắt đầu tê lạnh, nhưng tôi vẫn không cam lòng.
Tôi gọi video cho anh.
Trong đêm tối, màn hình điện thoại anh sáng lên.
Anh cúi đầu liếc nhìn, nhíu mày, rồi… tắt phụt.
Không bắt máy, cũng chẳng nhắn lại.
Mặc cho tôi ở đầu dây bên kia cứ dai dẳng không chịu dừng.
Đường Nguyệt Hoàn nghiêng đầu nhìn qua ánh mắt ngây thơ:
“Là chị Giang Chỉ à? Sao anh không nghe máy?”
Cố Nam Xuyên đưa tay xoa đầu cô ta:
“Không nghe nữa, lỡ như cô ấy lại hỏi đông hỏi tây, ảnh hưởng tâm trạng của em thì sao?”
Đường Nguyệt Hoàn cười khúc khích, nhào vào lòng anh.
Tuyết trắng chói mắt.
Tôi như bị bỏng rát cả hai mắt.
02
Buổi tối hôm đó, Cố Nam Xuyên mới nhắn lại.
“Vừa họp xong, tìm anh có chuyện gì à?”
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại rất lâu.
Đột nhiên chẳng còn tâm trí nào để chất vấn nữa.
Tôi tắt máy bay theo hướng dẫn của tiếp viên, rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết vẫn rơi đều.
Tiếp viên mỉm cười với tôi, đưa tôi một tấm thiệp:
“Rất vui khi được gặp cô ở độ cao 10.000 mét. Tập thể phi hành đoàn xin chúc cô sinh nhật vui vẻ nhé~”
Có lẽ thấy tôi không vui, một lúc sau, cô ấy quay lại.
Mắt cong cong khi đưa cho tôi một chiếc bánh kem nhỏ phủ dâu tây.
“Sinh nhật phải thật vui vẻ nhé!”
Tôi bất ngờ đỏ cả mắt.
03
Khi Cố Nam Xuyên về đến nhà, tôi đang làm lịch trình cho nghệ sĩ.
Cảnh quay tiếp theo của họ ở Paris, vốn dĩ tôi không cần đi cùng.
Nhưng lần này, tôi nhận luôn.
Ngày mai xuất phát.
Cố Nam Xuyên đưa tôi một hộp quà được gói rất đẹp:
“Quà sinh nhật cho em.”
Bao bì của Edbiad – thương hiệu nổi tiếng của Na Uy.
Tôi ngước lên hỏi:
“Chuyến công tác của anh là ở Na Uy à?”
Anh hơi hoảng, tránh ánh mắt tôi, không trả lời trực tiếp.
“Dạo này công ty bận quá…”
Tôi thầm nghĩ – khi nào thì Đường Nguyệt Hoàn lại trở thành ‘công việc’ của anh vậy?
Thấy tôi im lặng, Cố Nam Xuyên nhíu mày:
“Em giận à? Vì sinh nhật mà anh không ở bên em sao?”
Anh hiếm khi kiên nhẫn như vậy, ngồi xuống cạnh tôi, mở hộp trang sức lấy ra một sợi dây chuyền:
“Bù cho em nè Xem có phải kiểu em thích không?”
Tôi không nhịn được, bật cười châm chọc: “Cái sợi đỏ mà em thích chẳng phải đang ở trên cổ Đường Nguyệt Hoàn à?”
Cô ta còn đăng cả story nữa:
“Anh ấy nói màu đỏ hợp với làn da trắng của mình nhất đó~”
Cố Nam Xuyên sững người, nhìn sợi dây chuyền mặt đen trong tay.
Anh lúng túng:
“Em so đo với cô ấy làm gì? Cùng thương hiệu mà, chỉ khác màu thôi…”
“Không nói với em vì sợ em lại suy nghĩ lung tung như bây giờ.”
“Anh nói rất nhiều lần rồi, giữa anh với Nguyệt Hoàn đã là chuyện quá khứ. Em đừng làm quá lên được không?”
Tôi không nhận lấy sợi dây chuyền đó, gập laptop lại rồi đứng dậy rời khỏi sofa.
Người phụ nữ ‘đã là quá khứ’ của anh, cùng anh ngắm cực quang, cùng anh đi công tác, còn đeo cả món quà mà tôi thích.
Ngay cả trong kịch bản tôi đang viết, cũng chẳng dám viết lố như vậy.
“Giang Chỉ!”
Anh ta tức tối gọi tên tôi.
Tôi dứt khoát đóng sập cửa lại, để anh ta ở bên ngoài, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị ra nước ngoài.
Nửa ngày trôi qua.
Anh ta gõ cửa, giọng đã dịu đi:
“Giang Chỉ, em mở cửa trước đi, đừng giận nữa. Sau này anh sẽ giữ khoảng cách với Đường Nguyệt Hoàn, được chưa?”
Mấy lời này tôi đã nghe không dưới vài chục lần.
Nhưng lần nào giữa anh và Đường Nguyệt Hoàn cũng ầm ĩ hơn lần trước.
Những lời hứa như thế, chẳng khác gì nói cho có.
Một lúc lâu sau, tôi vẫn không mở cửa.
Cố Nam Xuyên bèn lấy chìa khóa dự phòng để mở cửa bước vào.
Vừa thấy chiếc vali hành lý, sắc mặt anh ta lập tức sầm xuống:
“Em định làm gì đấy? Bỏ nhà đi à?”
Anh túm lấy cổ tay tôi:
“Giang Chỉ, anh biết em không vui, nhưng anh chỉ sợ em làm ầm lên nên mới nói dối thôi, chứ có phải ngoại tình đâu.”
Tôi bình tĩnh đến lạ thường:
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không bỏ nhà đi đâu.”
“Vậy thì em đang làm gì?”
Anh bắt đầu lôi đồ trong vali ra, chợt thấy lịch trình công việc của nghệ sĩ.
“Nam nghệ sĩ? Em đi theo đoàn lịch trình à? Cố tình chọc tức anh hả?”
Anh thở dài một tiếng, rồi bất ngờ ôm chặt lấy tôi:
“Ngoan nào, đừng giận nữa được không? Trong lòng anh chỉ có mình em, anh thề đấy.”
Tôi không đáp lời.
Anh tưởng tôi đã dịu lại, bèn hôn nhẹ lên tóc tôi:
“Đừng giận nữa, chờ anh hết bận, anh sẽ đưa em đi ngắm cực quang.”