Chương 9 - CỦA HỒI MÔN BỊ TRÁO
9
Cố Kiều muốn đẩy hết mọi chuyện lên đầu Lý Ái Ái và Cố Lỗi.
Hắn còn mơ mộng rằng, tôi – người vợ cũ từng yêu hắn sâu đậm – sẽ vì thương hại mà quay lại, tiếp tục làm trâu làm ngựa phục vụ hắn.
Không đúng.
Hắn biết rõ tôi giờ đã giàu có.
Hắn ảo tưởng tôi sẽ đón hắn về nhà, mỗi ngày cung phụng sơn hào hải vị, trao toàn bộ tài sản cho hắn quản lý, bản thân thì rút lui làm nội trợ, sinh con đẻ cái, lấy lòng hắn.
Cố Kiều cầm một bó hoa dại héo rũ, đầy tự tin nói:
“An Kiệt, giờ anh mới nhận ra, em mới là người phù hợp nhất với anh. Mình tái hôn đi. Sau này, em sẽ không bao giờ mất anh nữa, vui không?”
“Vui lắm! Ông nội cha nhà anh! Năm xưa anh chạy nhanh nên chưa bị đánh, giờ bù lại!”
Ba mẹ tôi và đám anh họ vũ trang tận răng lập tức vây lấy Cố Kiều.
Tiếng van xin và rên rỉ của hắn vang vọng khắp sân.
Không cam tâm, hắn còn mò đến thêm mấy lần nữa, lần nào cũng bị đánh cho mặt mũi sưng vù.
Đến khi cuối cùng hắn hiểu ra – tôi thật sự đã không còn chút tình cảm nào với hắn, thậm chí là căm ghét đến tận xương tủy – thì năm 1990 cũng đã tới.
Sự nghiệp của tôi ngày càng lớn mạnh, ngày càng phát đạt.
Các anh em họ cũng thành công trong lĩnh vực của riêng mình.
Ba mẹ tôi giờ cũng không còn ép tôi phải lấy chồng hay sinh con nữa.
Tôi nhận nuôi một đôi chị em mồ côi từ viện phúc lợi.
Ba mẹ tôi, lúc đầu còn hơi ngại ngần.
Nhưng chỉ vài ngày sau đã bị hai bé gái nhỏ mềm mại đáng yêu thu phục hoàn toàn, yêu thương như con ruột, cưng chiều đến tận tim gan.
Các cổ vật, thư họa, sách quý trong nhà tổ – sau khi cả nhà bàn bạc kỹ lưỡng.
Chúng tôi quyết định hiến tặng toàn bộ cho Bảo tàng Quốc gia để lưu giữ cẩn trọng.
Hằng năm, một phần ba lợi nhuận của tập đoàn tôi đều được quyên góp cho các cơ quan nghiên cứu khoa học của nhà nước.
Năm tôi 40 tuổi, nhà nước trao tặng tôi danh hiệu vinh dự cùng huân chương cao quý, báo đài truyền hình thi nhau đưa tin.
Tại một bệnh viện tâm thần, một gã đàn ông điên cuồng hét lên với màn hình tivi:
“Đó là tiền của tôi! Tất cả đều là tiền của tôi!”
Chẳng bao lâu sau, hắn chết vì nhồi máu cơ tim trong giấc ngủ.
Cha mẹ Cố Kiều, từ lâu đã tách khỏi gia đình của con trai cả.
Không còn được tôi nuôi nấng, hai kẻ không chịu làm lụng, chẳng mấy chốc phải lê lết đi ăn xin ngoài đường.
Cố Kiều và Lý Ái Ái, ngoài cái miệng ra thì chẳng ai chịu bỏ ra một xu để phụng dưỡng họ.
Một ngày nọ, tôi dẫn ba mẹ đi du lịch nước ngoài.
Cô con gái nhỏ hiền lành của tôi, khi thấy hai ông bà già ăn xin bên đường, liền bảo tài xế dừng xe lại, chạy xuống tặng họ vài túi bánh và một trăm tệ.
Trên đường về, con bé hồn nhiên hỏi tôi:
“Mẹ ơi, sao hai ông bà ấy cứ nhìn mẹ mà khóc mãi vậy?”
“Từ bi thì tốt, nhưng con ạ, chuyện của người khác, mình không cần tò mò. Làm sao để lương tâm mình không cắn rứt là được.”
…
Quãng đời còn lại.
Không còn bóng tối.
Chỉ có ánh sáng và con đường thênh thang phía trước.