Chương 8 - CỦA HỒI MÔN BỊ TRÁO
8
“Cho nên, chị dâu à, chuyện kiếp trước lỗi phần lớn đâu phải do em. Nợ ai thì tìm người đó mà đòi, đừng trút hết lên đầu em.”
Thím hai và mấy anh họ tôi đang đứng ngoài phòng riêng, trừng mắt nhìn Cố Lỗi như muốn đấm vỡ đầu.
Đối mặt với gương mặt “chân thành đầu hàng” của hắn, tôi chỉ càng thêm cảm thán.
Quả không hổ là nhà họ Cố – từng người một đều là diễn viên xuất sắc.
Dẫu có thay vai, đổi mặt, bản chất vẫn là vì lợi mà diễn.
Cố Lỗi chắc chắn không ngờ rằng — người anh tốt của hắn, Cố Kiều, đã đến gặp tôi trước rồi.
Chỉ là — lời nói hoàn toàn trái ngược.
Cố Kiều tỏ vẻ đầy bi thương, bất lực, mặt đau khổ:
“An Kiệt, anh cũng không ngờ bệnh của mình lại là chẩn đoán sai, tất cả đều là do số phận trêu người. Năm đó, là Cố Lỗi bày mưu bảo anh giả vờ ly hôn để lừa em chăm sóc cha mẹ… Nhưng anh thật sự yêu em quá, không nỡ làm vậy.”
“Giờ thấy em sống tốt, anh yên tâm rồi.”
Một giọt nước mắt rơi từ khuôn mặt hốc hác của hắn xuống sàn nhà.
Cố Kiều ngước mặt lên nhìn trời, góc 35 độ, để lại cho tôi một bóng dáng tuyệt vọng, si tình.
Tôi: “…”
Hơi cạn lời.
Nếu là mấy năm trước, với cái bộ dạng thư sinh trắng trẻo đó, hắn còn miễn cưỡng gồng nổi vai “trà nam”.
Còn bây giờ — với cái bản mặt vàng vọt, hốc hác, già nua đó — hắn lấy đâu ra tự tin?
Chỉ khiến người ta buồn nôn.
Thế nên.
Tôi vô cùng “chân thành” đồng ý với đề nghị giảng hòa của Cố Lỗi.
Nhưng cũng đưa ra một điều kiện.
“Đã vậy, nếu em đã dám quay lại, thì chắc chắn anh của em cũng sẽ quay lại. Kiếp trước, anh ta giải được bí mật do cụ cố tôi để lại, đào được một đống kho báu từ mảnh đất tổ nhà tôi. Chỉ cần em moi được địa điểm, tôi chia cho em một nửa.”
Cố Lỗi lập tức hớn hở đồng ý.
Anh họ tôi theo dõi hắn kể lại —
Cố Lỗi ra chợ, mua một đống dây thừng chắc chắn, dao nhọn, rìu, kìm các loại.
Anh họ tôi cau mày thắc mắc mãi.
“Nhà họ Cố… đang chuẩn bị mổ heo à?”
Lúc Cố Kiều được người ta phát hiện cứu ra, hắn đã gần như phát điên.
Người có học, khi ra tay tra tấn cũng khác biệt vô cùng.
Trên mặt, trên người hắn chi chít thương tích: vết phỏng vì dầu nóng, vết dao cứa, dấu kìm bấm…
Một chân bị đập gãy, cả mười móng tay đều bị nhổ sạch.
Dân làng phát hiện hắn nằm ngất bên đường trên núi sau làng.
Nếu không có người tình cờ đi ngang qua chỉ cần trời tối là Cố Kiều có khi đã bị lũ sói tha vào hang.
Cố Lỗi bị bắt trong tình trạng chẳng khá hơn là bao.
Hắn điên điên dại dại, giơ cao con dao rựa còn dính đầy máu, miệng hét lớn:
“Đều do Cố Kiều hại tôi! Tôi đáng lẽ cưới được gái xinh con nhà giàu, trở thành giáo sư! Chị dâu tôi có thể nuôi tôi học đại học cơ mà!”
Dân làng túm tụm bàn tán xì xào, đầy hiếu kỳ:
“Chị dâu của Cố Lỗi, chẳng phải là cô con dâu cả mà Cố lão đại dắt về hồi xưa sao? Lan Hoa không phải vẫn nói con dâu cả đó ngày nào cũng chỉ biết ăn với nằm, không làm được việc gì, sao lại nuôi nổi Cố Lỗi học đại học chứ?!”
“Lời điên mà cũng tin được à? Tôi thấy, chắc nhà họ Cố thật sự bị yểm mộ tổ rồi. Hai thằng con, một đứa điên, một đứa tàn.”
“Đúng vậy. Cố lão đại đáng lẽ chết rồi, giờ lại sống dậy, còn dẫn vợ con về nữa. Mà anh ta đâu có sinh con được, ai biết mấy đứa nhỏ là con nhà ai?”
…
Lý Ái Ái sắc mặt vàng vọt, mắt trống rỗng, ngồi đờ đẫn.
Từ sau khi nhà họ Cố xảy ra chuyện mười ngày trước, cô ta cứ bám riết trước cửa không chịu đi.
Miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Đều là lừa đảo! Vàng là giả! Không có thỏi vàng nào hết! Xong rồi… xong hết rồi…”
Ba mẹ tôi và các anh họ nhiều lần đuổi cô ta đi.
Nhưng mỗi lần có đông người, cô ta lại ôm đầu ngồi thụp xuống đất, vừa khóc vừa la:
“Đừng đánh tôi… đừng đánh tôi… tôi sai rồi…”
Hàng xóm lẫn công an cũng bó tay chẳng biết làm sao.
Sau đó, tôi bảo với người nhà: cứ mặc cô ta muốn nằm thì nằm.
Dù sao, tôi đã mua một mảnh đất lớn hơn ở thành phố bên cạnh, mọi thứ đã chuyển đi cả rồi.
Chỗ này, ngoài việc chờ giải tỏa thì chẳng còn giá trị gì.
Cùng là phụ nữ, tôi chỉ thương cho những đứa trẻ của cô ta.
Không ra tay với cô ta, đã là lòng tốt lớn nhất của tôi rồi.