Chương 6 - CỦA HỒI MÔN BỊ TRÁO

6

Quán ăn của thím hai ngày càng phát đạt, tiền vào như nước.

Tôi thì đến tiệm thu mua phế liệu – nơi đời trước tôi kiếm được “thùng vàng đầu tiên”.

Tôi bỏ ra 500 đồng mua lại toàn bộ – cả hàng hóa lẫn quyền sở hữu.

Bây giờ người ta chưa mấy quan tâm đến những cổ vật, sách quý hiếm.

Kiếp trước, nhờ có con mắt tinh tường của tổ tiên để lại.

Tôi đã giữ lại rất nhiều cổ thư, tài liệu quý mà người ta đem bán như đồ bỏ.

Vài bức thư họa quan trọng sau này còn được đấu giá tại Christie’s với con số kỷ lục.

Cuối cùng, bị các đại gia danh giá trong nước mua về, trở thành bảo vật gia truyền.

Thím hai và tôi – mỗi người một hướng, đều gây dựng sự nghiệp rực rỡ.

Ba mẹ tôi cũng bị truyền cảm hứng.

Dưới sự khuyên nhủ của tôi, họ quyết định từ bỏ “chén cơm sắt” — công việc nhà nước — để ra ngoài làm kinh doanh.

Hiện tại hầu hết mọi người vẫn còn rất mê tín vào công việc ổn định của nhà nước.

Mỗi nhà chỉ có mức lương cố định, trong tay không đến 200 đồng tiết kiệm.

Thế nhưng, đã có không ít “hộ vạn phú” âm thầm bắt nhịp với làn sóng đổi mới để khởi nghiệp.

Nhiều người sau này đều trở thành ông chủ lớn.

Ví dụ như nhà ông Dư cạnh nhà tôi, mở tiệm thu mua phế liệu.

Không ai nhìn ra nổi —

Một trạm thu mua nho nhỏ như vậy, từ việc cung cấp giấy bìa cho doanh nghiệp trong thành phố, dần phát triển thành dây chuyền sản xuất.

Về sau tích lũy vốn, họ có con mắt đầu tư sắc bén, mạnh tay nhảy vào ngành khai khoáng.

Đầu thế kỷ 21, đôi vợ chồng trông rất bình thường đó, đã xuất hiện trên bảng xếp hạng Forbes.

Tôi quyết định: “Đứng trên vai người khổng lồ để nhìn thế giới.”

Tôi theo sát bước chân của người thành công, kiên định tin tưởng vào họ.

Vài chục năm sau, tôi gây dựng được một sản nghiệp còn rực rỡ hơn cả kiếp trước.

Đến lúc ấy, tôi và vợ chồng nhà chị Dư đã thân thiết đến mức sống chết có nhau.

Chị Dư xúc động nói: “An Kiệt, ngoài chị gái và chồng chị, em là người tin tưởng chị nhất. Mỗi khi chị hoang mang, em luôn đứng về phía chị, cho chị sức mạnh và dũng khí. Không có em thì không có chúng tôi hôm nay.”

Tôi chỉ thấy xấu hổ, cười khì, rồi lập tức đánh trống lảng.

Thời gian cứ thế trôi qua vùn vụt.

Tay nghề của thím hai tôi, ngay khi vừa ra mắt, đã được thực khách đón nhận nồng nhiệt.

Từ vài món nhiều dầu nhiều thịt như “thịt hổ phách”, “nhất phẩm hương”, quán nhanh chóng mở rộng thành mô hình câu lạc bộ ăn uống cao cấp với món “bát trân hầm”.

Chi nhánh lan ra tận tỉnh lỵ cách mấy trăm cây số.

Dùng cụm từ “tiền vào như nước” để miêu tả cũng chẳng chút khoa trương.

Chưa bao lâu nữa là đến đêm giao thừa.

Trong lúc cả nhà ngồi lại tính sổ, anh họ tôi kể cho tôi nghe một chuyện khá kỳ lạ.

Anh nói rằng mấy năm trước, Cố Lỗi – con trai út nhà họ Cố – trượt đại học.

Năm sau, hắn không cam tâm nên tiếp tục ôn luyện.

Nhưng việc vừa đi làm vừa học hành khiến hắn chẳng còn chút hy vọng nào.

Và đúng như dự đoán, lại trượt.

Không bỏ cuộc, năm thứ ba hắn vẫn muốn ôn lại lần nữa, nhưng lần này bị bố mẹ cản trở.

Cố Đại Sơn khóc lóc om sòm với con trai út, nói nhà cửa đã đến mức không còn gì ăn, nợ nần đầy đầu, người ta đến đòi tiền mỗi ngày, thực sự không còn xoay đâu ra nổi một đồng.

Cố Lỗi ngơ ngác nhìn ngôi nhà đất trống trơn và bữa cơm chỉ toàn bánh ngô với dưa muối.

Cuối cùng đành chấp nhận số phận, ném sách vở sang một bên, quyết định theo người ta xuống biển làm ăn.

Nghe xong chuyện đó, ánh mắt tôi khẽ lay động.

Không rõ trong lòng là tiếc nuối hay là thấy hả hê.

Kiếp trước, nhờ tôi liều mạng kiếm tiền nuôi sống cả nhà, cha mẹ chồng và Cố Lỗi chưa từng phải lo nghĩ điều gì.

Cả nhà sống an nhàn sung sướng.

Năm khó khăn nhất, tôi từng bán máu để hắn có tiền học lại.

Năm sau, hắn đỗ đại học.

Còn được chọn ngành yêu thích, sau đó cưới con gái của thầy hướng dẫn, thành danh là giáo sư nổi tiếng toàn quốc.

Sống lại một đời.

Dĩ nhiên Cố Lỗi muốn đi lại con đường an nhàn như trước.

Nhưng giờ, bố mẹ hắn – hai kẻ chuyên giả bệnh ăn vạ – không những không thể cho hắn một cuộc sống yên ổn mà ngược lại, suốt ngày bắt hắn cơm bưng nước rót.

Mỗi ngày, hắn phải đi bộ hơn 20 dặm đường núi để đến trường vì không có tiền ở ký túc xá.

Tan học về còn phải xuống ruộng làm việc, nấu cơm, giặt giũ, cho gà cho heo ăn.

Trong khi những gia đình khác đang gom sức dồn hết vào cho con cái thi đại học.

Cố Lỗi trượt, là điều không cần đoán cũng biết.

Sau khi trượt, hắn vẫn không từ bỏ, lại bắt đầu nhắm vào tôi.

Hắn cố tình mở một quán ăn ngay đối diện nhà hàng của tôi.

Công khai khiêu chiến.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)