Chương 5 - CỦA HỒI MÔN BỊ TRÁO
5
Sau khi trọng sinh, tôi chẳng buồn giấu giếm sự thay đổi hoàn toàn trong tính cách của mình.
Các anh họ và ba mẹ vừa lo vừa xót xa.
Tôi chẳng hề quan tâm, chỉ lạnh nhạt nói: trước kia mắt mù, từ nay cạch mặt đàn ông.
Gia đình tôi nghe xong, càng căm hận nhà họ Cố đến nghiến răng nghiến lợi.
Vài người anh em họ của tôi, trong một lần Cố Lỗi đi học ở trấn trên, đã chặn đường, đánh cho một trận nhớ đời.
Có lẽ ra tay hơi mạnh quá, đánh chết rồi?
Bằng không, Cố Lỗi trước mặt tôi lúc này — sắc mặt và ánh mắt đều không còn non nớt — ngược lại giống hệt như đời trước, bình tĩnh, thâm sâu, lão luyện đến rợn người — làm sao giải thích được?
“Chị dâu, chị cũng trọng sinh rồi đúng không? Tâm địa chị thật độc ác, kiếp trước dù sao chúng ta cũng là người một nhà cả đời, mà chị lại muốn tận diệt ba mẹ tôi, muốn diệt luôn tôi…”
Cố Lỗi nghiến răng ken két.
Tôi cười lạnh: “Biết thế rồi, còn dám vác mặt đến trước mặt tôi? Đúng là chán sống.”
Nói xong, tôi quay sang ra lệnh cho mấy ông anh họ đang đứng chực một bên.
“Các anh! Hắn đe dọa em, đập cho hắn một trận!”
Cố Lỗi tức đến mức gào lên: “An Kiệt, cô chỉ biết gọi người giúp, chẳng lẽ chỉ có tí bản lĩnh đó thôi sao?!”
Trong khi hắn tức đến ói máu, tôi vui vẻ gật đầu.
Tất nhiên rồi.
Kiếp trước, Cố Kiều từng đắc ý nói với tôi:
“Cha mẹ người thân của mày đều không còn, tao có giết mày cũng chẳng ai quan tâm.”
Còn Cố Lỗi thì đứng cạnh, bày mưu tính kế làm sao để tôi chết nhanh và đau hơn nữa.
Còn bây giờ, cha mẹ tôi vẫn sống, người thân vẫn còn đủ đầy.
Cả dòng họ nhà họ An, chỉ có mình tôi là con gái.
Các anh em họ đối với tôi, nói gì nghe nấy.
Cố Lỗi giờ có tức đến nghẹn chết cũng phải chịu, coi như thay cả nhà hắn gánh nợ máu.
“Từ giờ, đừng để tôi thấy người nhà họ Cố dám vênh váo trước mặt tôi nữa. Gặp một lần, đập một lần!”
Ném lại một câu, tôi quay đầu bỏ đi, để lại Cố Lỗi với bộ dạng mặt mũi sưng vù.
Hắn gào thét phát điên: “Đừng tưởng không có cô, bọn tôi không sống được! Kiếp trước tôi với anh tôi từng lên đến vị trí nào, cô rõ ràng biết, rồi sẽ có ngày chính cô phải quỳ gối cầu xin tôi!”
Ha, nằm mơ giữa ban ngày.
“Tài giỏi vậy, sao không lo đóng học phí học kỳ sau đi đã hẵng nói?”
Sau khi về nhà, tôi tập hợp các anh em họ lại họp một buổi.
Nghe tôi nói muốn họ cố gắng học hành, thi đại học, mấy đứa em trai ai nấy đều thở dài than trời, kêu khổ đủ kiểu.
Tôi nghiêm mặt, chẳng buồn an ủi.
Dù là ở thời đại nào, học hành vẫn là con đường ngắn nhất để đổi đời.
Tuổi của tôi bây giờ không còn phù hợp để quay lại trường lớp, huống chi tôi đã có ký ức của kiếp trước.
Tôi muốn làm những việc mình am hiểu và thuận tay hơn.
Kiếp trước, tôi một mình vững vàng gây dựng nên sự nghiệp.
Cha mẹ chồng, Cố Lỗi, vợ con hắn – tất cả đều sống dựa vào tôi.
Chính vì nuôi cả nhà họ Cố suốt bao năm, mà cuối cùng tôi chỉ để lại cho họ đủ tiền ăn tiêu hằng ngày, còn toàn bộ tài sản đều quyên góp cho nhà nước — nên họ mới căm hận tôi đến vậy.
Nhà họ An từ đời trước đã ghi nhớ gia huấn: “Nhận của dân, trả lại cho dân.”
Cho nên, tôi và Cố Kiều, từ bản chất, đã không thể nào là vợ chồng.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa chuyện trong nhà, tôi mang mấy “con cá vàng” đi đổi tiền mặt ở tiệm vàng.
Rồi lên thành phố, mua lại một vài mặt bằng ở vùng ngoại ô còn hoang vu với mức giá hợp lý.
Chỉ vài năm nữa thôi, nơi đây sẽ xây dựng thành bệnh viện lớn nhất thành phố.
Vài con đường gần đó về sau càng phát triển rực rỡ, một căn mặt bằng khó tìm như vàng.
Sau khi hoàn tất, tôi mở một quán ăn và một tiệm thu mua phế liệu.
Quán ăn do thím hai tôi đứng bếp – nhà bà từng có người làm ngự trù.
Năm xưa, món “thịt hổ phách” mà bà làm trong một lần ngẫu nhiên đã được vị lãnh đạo lớn ghé Tây Thành khen ngợi không ngớt.
Về sau, người ta còn bỏ tiền lớn để mua về phục vụ cha ông đang ốm yếu, chán ăn.
Đáng tiếc, thím hai vì lao lực quá độ, trong lúc choáng váng đã vô ý cắt đứt gân tay, không thể cầm dao được nữa.
Nên khi bà lại nói muốn đi làm thuê ở xưởng thép để phụ giúp gia đình.
Tôi liền thuyết phục bố mẹ cùng tôi ngăn cản.
Sau đó, chính tay tôi trao chìa khóa nhà hàng đã được tu sửa cho bà.
“Thím à, từ giờ nhà hàng này, chúng ta chia năm năm. Con bỏ vốn và nguyên liệu, thím bỏ tay nghề. Đợi khi anh hai và các em trai lấy vợ, mình chia hai tám – thím tám, con hai.”
Ơ? Sao nghe lạ thế này?