Chương 5 - Cú Lừa Cuối Cùng Của Thời Gian
“Dì… dì ơi… dì nghe con giải thích…” Giọng cô ta run rẩy, nước mắt tuôn ào ào, “Là anh Trạch Ngôn ép con… Anh ấy nói chỉ cần con phối hợp…”
“Phối hợp cái đầu mày!” Bác gái cả tóm lấy lọ hoa trên tủ đầu giường — bên trong còn mấy bông hồng trắng do Cố Trạch Ngôn tặng hôm qua — ném thẳng về phía cô ta.
Tô Nhược gào lên né tránh, lọ hoa đập vào tường vỡ tan, mảnh sứ văng tung tóe.
Nước trong lọ bắn đầy lên người cô ta, cánh hoa trắng dính vào tóc, như một đám tang đầy châm biếm.
Dì ba là người thứ hai xông vào.
Dì ba không đập phá đồ đạc, mà trực tiếp lao tới giường bệnh, túm tóc Tô Nhược kéo thẳng cô ta xuống giường.
“Bệnh án đâu?!” dì ba gào lên, “Bản gốc bệnh án của cô đâu?! Mật mã tủ đựng đồ là gì?!”
Tô Nhược đau đến khóc thét:
“Tôi không biết… bệnh án gì cơ chứ…”
“Còn giả vờ?!”
Dì ba tát thẳng một cái vào mặt cô ta.
“HIV dương tính! Giang mai giai đoạn hai! Cô dám nói là không biết?!”
Tiếng tát vang dội.
Hành lang chật kín người. Nữ quyến nhà họ Cố chặn kín cửa, đàn ông đứng vòng ngoài. Trên mặt mỗi người là sự pha trộn của chấn động – phẫn nộ – sợ hãi. Ống kính của phóng viên vươn vào qua các kẽ người, đèn flash lách tách không ngừng.
Cố Trạch Ngôn định chen vào, nhưng bị ba hắn giữ chặt.
“Mày còn muốn che chở cho nó?!”
Mắt bác cả đỏ ngầu.
“Cố Trạch Ngôn, hôm nay mày không nói rõ ràng, thì cút khỏi nhà họ Cố cho tao!”
“Ba! Ba nghe con nói!”
Cố Trạch Ngôn vùng vẫy.
“Nhược Nhược cũng là nạn nhân! Cô ấy cũng bị ép mà…”
“Bị ai ép? Bị ma ép à?!”
Chú ba đá thẳng một cú.
“Bệnh án ghi rõ: đã biết tình trạng bệnh và từ chối điều trị! Đây là một thứ vũ khí sinh học biết đi!”
Trong phòng bệnh, Tô Nhược bị dì ba và bác gái cả đè xuống sàn.
Áo bệnh nhân của cô ta bị xé rách một mảng, lộ ra vùng da đỏ dưới xương quai xanh — tổn thương điển hình của giang mai giai đoạn hai.
Các nữ quyến đứng ở cửa đồng loạt hít một hơi lạnh.
“Thấy chưa?! Thấy chưa?!”
Dì ba chỉ vào mảng ban đỏ đó, giọng cao vút như xé tai.
“Đây chính là bằng chứng! Chính là nó!”
Tô Nhược sụp đổ hoàn toàn.
Cô ta bỗng bật khóc nức nở — không phải giả, là khóc thật. Nước mắt nước mũi tèm lem, lớp trang điểm nhòe nhoẹt như quỷ.
“Là Cố Trạch Ngôn! Tất cả là do Cố Trạch Ngôn!”
Cô ta gào lên, giọng vỡ hẳn vì kích động.
“Anh ta nói chỉ cần tôi phối hợp diễn vở kịch này, anh ta sẽ ly hôn rồi cưới tôi! Ca ghép tủy cũng là anh ta sắp xếp! Anh ta nói bố mẹ Lâm Vãn đều chết rồi, có chết cũng chẳng ai truy cứu!”
Hành lang lặng như tờ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Cố Trạch Ngôn.
Sắc mặt hắn từ trắng bệch chuyển sang xám chết. Môi run rẩy, muốn nói nhưng không phát ra được tiếng.
Tô Nhược vẫn tiếp tục gào, như muốn đẩy hết mọi tội lỗi ra ngoài:
“Là anh ta bảo tôi tiếp cận đàn ông nhà họ Cố! Anh ta nói làm vậy sẽ nắm được thóp, sau này dễ khống chế công ty gia tộc! Khách sạn cũng là anh ta đặt! Tin nhắn mập mờ là anh ta dạy tôi gửi! Ngay cả thỏi son đó — thỏi son tôi tặng Vi Vi — cũng là anh ta mua! Anh ta nói Vi Vi ngu, dễ điều khiển!”
Cố Vi Vi đứng ở cửa nghe đến đây, người loạng choạng, suýt ngã.
Thỏi YSL số 12 trong tay cô ta rơi xuống đất, gãy làm đôi. Màu son đỏ tươi văng ra như máu, loang trên nền gạch trắng.
“Cô…”
Cố Vi Vi chỉ vào Tô Nhược, tay run rẩy.
“Cô biết mình có bệnh… mà còn tặng tôi son… còn dùng chung với tôi…”
Cô ta chưa nói hết câu đã cúi gập người, lại bắt đầu nôn.
Lần này, thứ nôn ra có lẫn máu.
Nỗi sợ hãi lan ra khắp hành lang như virus.
“Tôi phải đi kiểm tra…”
Chị họ cả lẩm bẩm.
“Bây giờ tôi phải đi kiểm tra ngay…”
“Tôi cũng vậy…”
Chị họ thứ hai rút điện thoại.
“Chồng, anh lập tức lăn tới bệnh viện cho tôi! Đừng hỏi tại sao! Anh muốn chết à?!”
Sắc mặt đám đàn ông càng khó coi.
Ba hắn rút điện thoại, gọi một cuộc:
“Viện trưởng Trần à, làm ơn sắp xếp ngay một đợt sàng lọc bệnh truyền nhiễm. Đúng, ngay bây giờ. Toàn bộ người nhà họ Cố. Chi phí tôi lo.”
Cúp máy, ông quay sang nhìn Cố Trạch Ngôn, ánh mắt lạnh như băng:
“Mày cũng kiểm tra.”
“Ba!”
Cố Trạch Ngôn thét lên.
“Con không có bệnh! Con đã dùng thuốc dự phòng rồi…”
Vừa nói ra, hắn hoảng hốt bịt miệng lại.
Nhưng muộn rồi.
Tất cả mọi người đều nghe thấy.
“Thuốc dự phòng?”
Mẹ hắn buông Tô Nhược ra, chậm rãi quay người lại nhìn con trai.
“Mày đã dùng thuốc dự phòng?”
Mồ hôi lạnh trên trán Cố Trạch Ngôn túa ra như mưa.
“Vậy là mày biết.”
Giọng mẹ hắn rất nhẹ — nhẹ đến đáng sợ.
“Mày sớm biết cô ta có AIDS. Mày dùng thuốc dự phòng, nhưng giấu chúng tao? Để em gái mày dùng son của cô ta? Để mấy đứa em họ đi cùng cô ta tới bệnh viện? Để chú ba mày đi ‘chăm sóc’ cô ta?”
Bà từng bước tiến về phía Cố Trạch Ngôn.
Gót giày cao gót gõ xuống nền gạch, như gõ vào tim từng người.
“Cố Trạch Ngôn.”