Chương 13 - Cú Lừa Cuối Cùng Của Thời Gian

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bà đứng dậy, loạng choạng bước đến góc phòng – chỗ đặt két sắt. Đó là nơi bà cất trang sức và các giấy tờ quan trọng, chỉ bà và Cố Trạch Ngôn biết mật mã.

Bà nhập mật mã, két mở ra.

Bên trong không phải trang sức, mà là một chồng hồ sơ dày cộp.

Bà lấy hết ra, ôm tới bàn trà, đẩy về phía tôi.

“Tất cả ở đây rồi.” Giọng bà khản đặc, “Giấy tờ nhà, cổ phần, sổ tiết kiệm ngân hàng… còn có…”

Bà ngập ngừng, rồi lấy từ dưới cùng lên một túi hồ sơ bằng giấy kraft.

“Thiết bị ghi hình gốc từ vụ tai nạn ba năm trước.” Bà nói, “Lúc đó Trạch Ngôn sao lưu một bản, bản gốc được ta giấu đi. Bên trong còn có bản ghi âm cuộc gọi giữa ba của Cố Trạch Ngôn và đội trưởng đội cảnh sát giao thông.”

Ba của Cố Trạch Ngôn lập tức bật dậy: “Trương Mỹ Lan, bà——”

“Tôi làm sao?” Mẹ anh ta cười thảm, “Cố Kiến Quốc, anh bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.”

Bà đưa chiếc túi giấy cho tôi, tay run rẩy, nhưng ánh mắt kiên định: “Vãn Vãn, những thứ này, đổi lấy mạng của con trai tôi. Tôi không cần nó được tự do, chỉ cần nó còn sống… sống trong tù là được rồi.”

Tôi nhận lấy túi hồ sơ, mở ra.

Bên trong là thẻ nhớ ghi hình hành trình, và một máy ghi âm kiểu cũ.

“Trong này,” mẹ Cố Trạch Ngôn nói, “đủ để kéo Cố Kiến Quốc xuống địa ngục cùng ba của cháu.”

Căn phòng lặng ngắt như tờ.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía ba của Cố Trạch Ngôn.

Mặt ông ta xám ngoét, điếu thuốc đã cháy đến tận ngón tay nhưng không hề hay biết.

Một lúc lâu sau, ông ta mới chậm rãi ngồi xuống, quay sang luật sư Lưu: “Soạn hợp đồng đi. Toàn bộ tài sản của nhà Cố Trạch Ngôn chuyển cho Lâm Vãn. Tập đoàn chi 50 triệu lập quỹ từ thiện.”

Ông ta nhìn tôi, ánh mắt phức tạp: “Bây giờ, chúng ta coi như hai bên chấm dứt?”

“Chấm dứt?” Tôi cất kỹ túi giấy, đứng dậy, “Cố Kiến Quốc, con trai ông hại chết ba mẹ tôi, ông thì giúp nó che giấu. Em trai ông ức hiếp tôi suốt ba năm, ông làm ngơ. Cả cái gia tộc này hút máu tôi, còn chê là chưa đủ.”

Tôi bước ra cửa, quay đầu lại:

“Đây mới chỉ là bắt đầu.”

“Địa ngục mười tám tầng, các người mới chỉ tới tầng đầu tiên.”

“Cứ từ từ mà chịu đựng.”

Tôi đẩy cửa rời đi.

Sau lưng vang lên tiếng tách vỡ của tách trà, kèm theo tiếng quát tháo điên cuồng của ba của Cố Trạch Ngôn.

Nhưng tôi không ngoảnh đầu lại.

Nắng rọi rực rỡ.

Tôi bước vào xe, nói với phóng viên Lý: “Tới sở công an.”

“Để nộp chứng cứ à?”

“Đúng vậy.” Tôi nhìn túi hồ sơ trong tay, “Giành lại công lý cuối cùng cho ba mẹ tôi.”

Xe lăn bánh.

Điện thoại rung — tin nhắn từ bệnh viện:

【Cô Lâm ca ghép tủy cho bệnh nhi 5 tuổi đã sẵn sàng. Bé hỏi… có thể gọi cô là mẹ được không?】

Tôi nhìn màn hình thật lâu, rồi trả lời:

【Ca phẫu thuật thành công thì gọi đi.】

Khi ấn gửi, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

Nhưng lần này không phải là nước mắt của đau khổ.

Mà là của một cuộc đời mới bắt đầu.

Phòng họp của đội điều tra hình sự Công an thành phố ngập trong khói thuốc.

Hai bên bàn dài ngồi sáu người: đội trưởng lão Trần, hai cảnh sát điều tra, luật sư Lưu, tôi — và cả Cố Kiến Quốc được triệu tập khẩn cấp.

Cố Kiến Quốc mặc bộ vest đắt tiền, nhưng cà vạt lệch, trán đẫm mồ hôi. Trước mặt ông ta là gạt tàn đã dập ba điếu thuốc, ngón tay vẫn run nhẹ.

“Ông Cố,” đội trưởng Trần đẩy một tập tài liệu tới trước mặt ông ta, “Vụ tai nạn ở đường Tân Giang ba năm trước đã được tái khởi tố. Đây là thông báo khởi tố vụ án.”

Cố Kiến Quốc không nhìn vào văn bản, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc túi giấy kraft trước mặt tôi.

Chiếc túi mà mẹ Cố Trạch Ngôn đã lấy từ két sắt.

“Lâm Vãn,” giọng ông ta khàn đi, “Sáng nay chúng ta vừa ký thỏa thuận xong…”

“Thỏa thuận là về việc chuyển giao tài sản.” Tôi ngắt lời, “Không bao gồm trách nhiệm hình sự.”

Đội trưởng Trần gõ bàn: “Cố Kiến Quốc, chiều ngày 15 tháng 10 năm 2020, lúc 5 giờ 28 phút, xảy ra vụ tai nạn giao thông trên đường Tân Giang. Ông bà Lâm Kiến Hoa tử vong tại chỗ. Kết luận điều tra ban đầu: lái xe mệt mỏi, tai nạn đơn phương.”

Ông rút ra vài bức ảnh từ túi hồ sơ, trải lên bàn.

Chiếc xe trắng cháy rụi, lan can bị méo, và… vết thắng xe trên mặt đường.

“Nhưng ảnh khám nghiệm hiện trường cho thấy,” đội trưởng chỉ vào một tấm ảnh, “Cách xe tai nạn khoảng 15 mét phía sau, có dấu phanh gấp của một xe khác. Dựa vào kích thước và hoa văn của vết bánh, xác định là xe Porsche Cayenne — mẫu xe con trai ông, Cố Trạch Ngôn, đang sử dụng thời điểm đó.”

Cố Kiến Quốc nuốt nước bọt: “Thế thì sao? Có thể chỉ là xe nào đó tình cờ đi ngang qua…”

“Không phải đi ngang qua.”

Tôi mở túi giấy, lấy thẻ nhớ của camera hành trình ra, đẩy về phía đội trưởng Trần.

“Đây là bản gốc camera hành trình của xe gặp tai nạn. Xe của ba mẹ tôi.”

Đội trưởng Trần nhận lấy, đưa cho cảnh sát kỹ thuật. Cảnh sát cắm thẻ vào đầu đọc nối với máy chiếu.

Màn hình sáng lên.

Thời gian hiển thị: 15/10/2020 – 17:25:03.

Góc quay là từ vị trí người lái xe — góc nhìn của ba tôi.

Mẹ tôi ngồi ghế phụ, đang nói gì đó, cười rất tươi.

Họ đang bàn cuối tuần sẽ đến thăm tôi — ngày đó là kỷ niệm một năm đính hôn của tôi và Cố Trạch Ngôn.

17:26:41, một chiếc Porsche Cayenne màu đen lọt vào khung hình, bám sát phía sau.

Biển số rõ ràng: Giang A · 88888.

Xe của Cố Trạch Ngôn.

17:27:15, Porsche liên tục nháy đèn pha.

17:27:33, Porsche tăng tốc, đầu xe gần như dán sát đuôi xe của ba tôi.

17:28:01, hai xe va quệt — phần đầu bên phải của Porsche cọ vào góc sau bên trái xe ba tôi.

Thân xe rung lắc.

Mẹ tôi thét lên.

Ba tôi đánh mạnh tay lái.

Rồi là cảm giác trời đất đảo lộn, tiếng va chạm dữ dội, tiếng kính vỡ,

tiếng thét của mẹ tôi đột ngột im bặt.

Màn hình tối đen trong ba giây.

Sau đó lại sáng — camera hành trình vẫn còn hoạt động, chỉ là góc quay lệch đi, chĩa lên bầu trời.

Nhưng chức năng ghi âm vẫn hoàn hảo.

Trước tiên là giọng ba tôi, rất yếu:

“Tiểu Vân… Tiểu Vân… em sao rồi…”

Không có hồi đáp.

Rồi là tiếng mở cửa xe, tiếng bước chân.

Giọng Cố Trạch Ngôn vang lên — rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ:

“Chết chưa?”

Một giọng khác, trẻ hơn:

“Ghế phụ hình như vẫn còn thở.”

“Xử lý đi.” Cố Trạch Ngôn nói.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)