Chương 6 - Công Chúa Trùng Sinh, Nợ Máu Phải Trả

10

Nhi tử duy nhất của Chân Quý phi, Nhị Hoàng tử đã qua đời.

Chân Quý phi đ.i.ê.n c.u.ồ.n.g bóp cổ Liễu thị, chỉ một lúc sau, Liễu thị đã không còn phản ứng.

Trước khi c.h.ế.t, mụ vẫn đang trong cơn hoảng loạn, cười ngớ ngẩn trước khung cảnh trống trải, "Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, 3 mẹ con chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt đẹp."

Ta bước tới, ngồi xổm phía trước mặt mụ, chậm rãi nói: "Nữ nhi của bà, đã c.h.ế.t từ lâu rồi."

Vẻ mặt bà uất nghẹn, cứng đờ với đôi mắt mở thao láo không bao giờ nhắm lại được nữa.

Lòng ta cảm thấy thật nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười.

Liễu thị, một cái c.h.ế.t thật đẹp.

Chân Quý phi có vẻ như đã hóa đ.i.ê.n, suốt nửa tháng nay, ngày nào cũng tìm kiếm nhi tử.

Cuối cùng thì phụ hoàng của ta cũng không thể chịu nổi, đành phải lệnh giam bà ta vào trong một tiểu viện.

Ta hỏi mẫu phi có thấy bà ấy đáng thương không.

Mẫu phi lắc đầu, ôm ta và Âm Đàm vào lòng.

Rồi nói: "Những năm tháng con mất tích, không kẻ nào cảm thấy thương xót cho con......."

Bà vừa nói vừa rơi nước mắt: "Bây giờ thì tốt rồi, không ai có thể chia cắt chúng ta được nữa."

Ta ôm chặt lấy bà, vỗ nhẹ vào lưng an ủi, mẫu phi lau nước mắt rồi nhớ lại một điều gì đó.

"Đúng rồi." Bà ngẩng lên nhìn ta.

"Nhất định là chiếc cài bằng ngọc của ngoại tổ phụ truyền lại đã bảo hộ cho con."

Tay ta cứng đờ, khuôn mặt Liễu Phúc Sinh hiện lên trong tâm trí.

Ta đã không gặp hắn từ rất lâu rồi.

Nghĩ đến việc hắn ta đã bỏ rơi ta và Âm Đàm một cách tàn nhẫn khiến trái tim ta lại thắt lại.

Rốt cuộc thì ta đã đặt niềm tin sai người.

11

Âm Đàm vừa tròn một tuổi, ta đề nghị tổ chức sinh thần yến cho con bé.

Con bé không còn phải lẩn trốn trong kiếp này nữa, ta muốn nó được sống quang minh lỗi lạc.

Vô số đại quan, quý tộc đến dự.

Những bậc tuấn tài trẻ tuổi lao tới trước mặt ta, nhưng với ta cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Hạ mi mắt xuống mỉm cười, giả vờ ngượng ngùng.

Ta là người tung tin đồn Công chúa Thanh Lan đang kén rể, điều kiện duy nhất của phò mã, tất cả phụ thuộc vào cảm nhận của ta.

Đây là cách cuối cùng ta có thể nghĩ ra để tìm Liễu Phúc Sinh.

Khi người đó khoác trường bào đỏ thẫm xuất hiện giữa đám đông, trong khoảnh khắc, nước mắt ta bỗng dưng trào ra.

Hắn khẽ gật đầu với ta, có nỗi quyến luyến giữa đôi hàng mi.

Ta hoảng hồn lật lại ký ức, cảm xúc trào dâng.

Nhìn lại kiếp trước, chúng ta đã nhiều năm không gặp, hắn giờ cao quý và lịch thiệp hơn trước.

Trong tiềm thức ta muốn chạy trốn, nhưng ta chẳng biết mình đã đi được bao xa để rồi cuối cùng cũng bị hắn chặn lại.

Vừa ngẩng đầu lên, ta đã va phải ánh mắt đen láy của hắn.

Hắn ta nói tên hắn là Tôn Trọng Khiêm, là Hộ bộ lang trung đương triều, đã ngưỡng mộ ta từ lâu.

Ta nhìn hắn và cảm thấy khó tin, giọng run run: "Trước kia chúng ta từng quen biết nhau sao?"

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, ánh mắt ẩn ý mà ôn hòa, vẻ mặt chân thành: "Nàng hy vọng chúng ta đã quen biết sao?"

Ta im lặng, có phần thất vọng.

Hắn cười khúc khích, khi ta quay người lại, hắn thì thầm vào tai ta:

"Thanh Lan......Công chúa, nguyện một lòng với nàng đến bạc đầu cũng không chia ly."

Đột nhiên thân thể ta cứng đờ, hồi ức xưa chợt ùa về dạt dào như nước.

Hắn nhẹ nhàng ôm lấy ta từ phía sau, mắt ta nhắm cùng nỗi tuyệt vọng.

Sẽ thật tốt nếu hắn không xuất hiện, ít nhất ta cũng giữ lại được những hình ảnh đẹp trong quá khứ vẹn nguyên.

Bây giờ thì không thể quay về như xưa được nữa.

Sau khi Liễu thị mất, ta sai người đưa t.h.i t.h.ể của bà ấy về Liễu gia.

Ta luôn nghĩ rằng Liễu Phúc Sinh là một người con hiếu thảo, nếu hắn còn sống thì nhất định sẽ c.h.ô.n cất Liễu thị, làm tròn bổn phận đạo hiếu cuối cùng.

Nhưng rốt cuộc thì t.h.i. t.h.ể của Liễu thị nằm phơi nắng suốt nửa tháng trời, cửa nhà Liễu thị còn không mở.

Ngay khi ta nghĩ có lẽ đã có điều gì đó không hay xảy ra với Liễu Phúc Sinh, thì mật thám đã bẩm báo lại rằng tất cả đồ đạc trong nhà Liễu gia đã không cánh mà bay, trong đó bao gồm cả hộ khẩu của Liễu Phúc Sinh.

Ta phát giác nhận ra, dường như Liễu Phúc Sinh mới chính là kẻ bí ẩn nhất sau tất cả mọi chuyện.

Dù khó có thể chấp nhận, nhưng hắn vẫn là cha ruột của Âm Đàm, có thể gây ảnh hưởng đến an nguy của con bé trong tương lai, ta biết mình cần phải đi trước một bước.