Chương 5 - Công Chúa Trùng Sinh, Nợ Máu Phải Trả
8
Mọi người nhìn Liễu thị cùng một phản ứng, vẻ mặt ai nấy đều trở nên u ám
Một vị đại thần mất kiên nhẫn liền lao tới chửi Liễu thị, "Độc phụ!"
Liễu thị sững sờ tại chỗ, sau khi định thần lại, mụ biện minh: "Không đúng, hình dáng quả thật là giống cháu gái của ta mà."
Vị đại thần kia lại tiến thêm một bước nữa khiến Liễu thị lo lắng, chỉ tay vào ta và nói: "Nếu không tin thì bảo nàng mang nha đầu đó ra đây..........."
Ta cười lạnh, hỏi: "Ngươi nói đến Âm Đàm Quận chúa sao?"
Liễu thị lúc này chẳng quan tâm được điều gì nữa, gật đầu lia lịa.
Thực sự là muốn tìm cái c.h.ế.t mà.
Ta lắc đầu thở dài, bất lực nhìn mụ vô phương cứu chữa.
Khi ma ma đưa Âm Đàm ra, ai nấy đều nhìn Liễu thị bằng vẻ phẫn nộ.
Âm Đàm cuốn trong tã, để lộ cái đầu tròn trịa, rõ ràng là to gấp đôi con mèo.
Liễu thị vô cùng hoảng sợ, giọng nói rụt rè: "Đúng, đúng là đã lớn thế này rồi."
Đến lúc này thì ta bắt đầu bật khóc.
Quay người quỳ xuống trước mặt phụ hoàng, giọng trong trẻo nhưng kiên quyết:
"Phụ hoàng hẳn đã thấy rõ, Liễu thị đường đột mạo phạm Âm Đàm Quận chúa, tâm tư hiểm ác. Âm Đàm là phúc tinh của triều ta, sao có thể để kẻ khác tùy tiện vấy bẩn? Liễu thị cùng kẻ đồng mưu đáng bị trừng phạt!"
Sau khi nghe câu cuối cùng mà ta nói, trọng thần ai nấy đều tái mặt.
Liễu thị đã hoàn toàn suy sụp.
Liễu Nguyệt Nhi ở bên cạnh không ngừng lắc đầu chối bỏ: "không liên quan đến ta, không liên quan đến ta."
Phụ hoàng gật đầu và nói rằng chuyện này sẽ để ta toàn quyền định đoạt.
Ta nhìn quanh một lượt, tất cả quần thần đều cúi gằm mặt.
Đánh mắt về phía Chân Quý phi thì thấy bà ấy đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhìn ta chằm chằm, xoa vai phụ hoàng với vẻ mặt ngoan đạo.
Chân Quý phi lần này đã tính toán sai, nên lo lắng bị tố giác, Liễu thị dù có thế nào cũng không thể sống sót.
Chắc mẩm rằng ta sẽ yêu cầu xử tử Liễu thị, như vậy bà ta sẽ bớt phiền phức về sau.
Bà ấy luôn giỏi toan tính, nhưng thật đáng tiếc, bây giờ ta cũng là một kẻ đa mưu.
"Kỳ thực, nghĩ lại thì Liễu thị cũng chỉ là vì nhớ thương người cháu gái của mình." Ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.
"Niệm tình bà là một người nhân nghĩa, miễn cho tội c.h.ế.t, giữ lại làm nô, nếm trải chút khó khăn khổ cực." Ta mỉm cười nhìn Chân Quý phi.
"Vì mẹ con họ đã đến đây để mừng sinh thần Chân Quý phi, vậy thì cứ để họ lại trong viện của Quý phi đi."
"Ta hy vọng Chân Quý phi đừng quá mềm lòng, mà không nỡ để Liễu thị chịu khổ."
Lúc này, tay Chân Quý phi đang dơ lên nửa chừng, miệng hơi hé ra nhưng chẳng nói được một lời nào.
Như vậy, giữ người lại trong viện của bà, tất cả mọi người đều chứng kiến. Bà ta không thể để Liễu thị c.h.ế.t được.
Nhưng chắc chắn bà ta cũng sẽ không để Liễu thị sống yên ổn, mà Liễu thị ngược lại cũng sẽ đề phòng bà ta.
Thật tốt.
9
Liễu thị bị t.r.a t.ấ.n dã man.
Hôm đó, ta cố ý đi ngang qua, vừa hay trông thấy có người đá đổ thùng nước bẩn bên cạnh bà ta, khiến y phục bà ta lấm lem.
"Bẩn thật."
Nghe thấy ta cười, mụ quay lại nhìn ta với đôi mắt đỏ hoe.
Ta chế nhạo mụ: "Sao bà lại đối đầu với ta cơ chứ, thật đáng đời."
Mụ muốn lao tới nhưng có người đã ngăn lại.
Ma ma phía sau ta lại thưởng cho mụ vài cái bạt tai, đến khi ta cảm thấy hài lòng mới chậm rãi lên tiếng bảo dừng.
Ta chỉ thẳng mặt mụ và nói: "Ngoại trừ các Phi tần của Hoàng thượng ra thì trong cung này ta đâu ngán ai."
Trước khi rời đi, ta cố ý liếc nhìn Liễu Nguyệt Nhi cách đó không xa, để lại một lời: "Thật đáng tiếc khi nữ nhi của bà phải chịu cực khổ ở đây cùng bà, cô ta có khuôn mặt xinh đẹp như vậy."
Liễu thị nhìn theo rồi cau mày.
Có vẻ như mụ đã hiểu.
Nhưng mụ thật sự không biết rằng, Chân Quý phi là kẻ vô cùng đố kỵ.
Nghĩ đến điều này khiến tâm trạng ta đặc biệt phấn chấn.
Quả nhiên không lâu sau, ta nhận được tin báo Liễu Nguyệt Nhi đã mất.
Nghe nói Liễu Nguyệt Nhi đã đánh thuốc mê Chân Quý phi bất tỉnh, rồi tự cởi bỏ y phục đợi phụ hoàng của ta đến.
Sau khi Chân Quý phi tỉnh lại, phụ hoàng đã ban thưởng hậu hĩnh cho Liễu Nguyệt Nhi.
Sau đó, Liễu Nguyệt Nhi đã bị ngã xuống giếng mà không rõ nguyên nhân.
Khi ta chạy đến nơi thì đã thấy Liễu thị ngồi bên chiếc giếng làm trò như kẻ đ.i.ê.n dại.
Bà ta trưng ra vẻ mặt như trời sắp sập, hễ ai đến gần liền vung kéo lên múa may đe dọa.
"Trả lại nữ nhi cho ta, nữ nhi của ta."
Liễu thị yêu thương Liễu Nguyệt Nhi nhất, điều này thì ta biết.
Bây giờ nữ nhi bảo bối của mụ đã không còn nữa, mụ đương nhiên vô cùng đau khổ.
Nhìn dáng vẻ bất lực và suy sụp của mụ, ta lại nhớ đến hình ảnh chiếc đốt ngón tay nhỏ ấy, không khỏi cười khổ.
Liễu thị, lần này ta muốn bà cũng phải trải qua nỗi đau mất đi đứa con gái yêu quý của mình, khó chịu lắm đúng không?
Hãy khóc đi, thỏa sức mà khóc.
Giống như ta lúc đó vậy.
Liễu thị đột nhiên đứng dậy, ánh mắt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm: "Báo thù, ta muốn báo thù!"
Ta suy nghĩ một hồi, rồi nói một người hét lên với mụ: "Mau, mau bảo vệ Nhị Hoàng tử, đừng để ai bị thương!"
Liễu thị dường như đã nghĩ ra điều gì đó, vội vàng biến mất.
Ta biết mụ rất thông minh, lần nào cũng hiểu ý ta.